Thí Thiên Đao

Các nàng không biết rốt cuộc vì sao Sở Mặc lại có lòng tin tuyệt đối như thế, nhưng các nàng biết, nếu hắn dám mang Đại Hoàng đi đánh lộn, chắc chắn sẽ không thua.

Lúc này, Sở Mặc đã xuất hiện tại lãnh địa của gia tộc Đông Phương. Một bước của hắn tương đương với mấy ngàn dặm. Khoảng cách đối với tu sĩ Tổ cảnh cũng chẳng là gì. Mục đích của Sở Mặc rất đơn giản, trong gia tộc Đông Phương có hai Cổ tổ đang bế quan.

Hai địa phương bế quan cách nhau không quá xa, chỉ khoảng mười tỉ dặm. Đối với Thái thượng Cổ tổ thì khoảng cách này quá gần. Mà với Sở Mặc, cũng rất gần.

Hiện tại hắn đang đứng tại một chỗ bế quan của Cổ tổ gia tộc Đông Phương.

- Đông Phương Vân Lạc hay Đông Phương Hằng Thái ở trongthế? Mau lăn ra đây đi. Năm đó các ngươi đã phạm tội ác tày trời, giờ là lúc tính toán nợ nần rồi.

Thần niệm của Sở Mặc lạnh băng, bao phủ thiên địa, đè nặng cả mảnh quần sơn.

- Tên tiểu bối khinh người quá đáng!

Một đạo thần niệm tức giận đáp trả.

Sau đó, một thân ảnh được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mờ mịt vọt ra, nhưng chưa xuất thủ mà đứng trước mặt Sở Mặc.


- Ngươi là Đông Phương Vân Lạc hay là Đông Phương HằngThái?

Sở Mặc hỏi.

- Lão tổ ta là Đông Phương Vân Lạc. Tiểu bối à…

- Ngươi câm miệng cho ta.

Sở Mặc đột nhiên tức giận quát.

- Ai cho ngươi nói chuyện với ta như vậy?

- …

Đông Phương Vân Lạc bị chặn họng, nhìn Sở Mặc tức giận, lão lại có cảm giác chột dạ đuối lý.

- Năm xưa ta nuôi dưỡng các ngươi, cho các ngươi từ một đám không… một đám nhóc nghèo túng thành một tu sĩ tuyệt đỉnh. Ta cho các ngươi tài nguyên, dạy các ngươi tu luyện, cho các ngươi lập gia đình, có đại tộc, làm gia chủ, thành đại năng, càng ngày lại càng lớn mạnh. Đến bây giờ, các ngươi thậm chí đã trở thành bá chủ một phương, thế mà ngay cả chủ nhân các ngươi cũng muốn giết à? Đông Phương Vân Lạc, có phải ngươi nên tự hỏi mình đáng chết hay không không?

Thanh âm của Sở Mặc cực kỳ lạnh buốt. Trong sự lạnh lùng còn ẩn chứa sự tang thương.

Đông Phương Vân Lạc bị sợ ngây người, nhất thời không kịp phản ứng. Trong mắt lão, thanh niên tóc trắng phía trước này chỉ là một tiểu tu sĩ, cảnh giới chẳng thấm vào đâu. Mới vừa rồi, lão lại cảm giác được lão tổ của Vương tộc Sở thị người người kính nể lại đang đứng trước mặt lão, khiển trách lão.

Cảm giác này thật quỷ dị. Đến cảnh giới Thái thượng như Đông Phương Vân Lạc đâu còn công kích tinh thần nào có thể khiến lão sinh ra ảo giác. Lão không tin tiểu tu sĩ trước mắt có thể làm được như vậy.

Năm đó, đám lão tổ Thái thượng cảnh giới bọn họ từng cả gan suyđoán, vị Sở công tử kia tám chín phần mười đến miền cực lạc rồi.

Bất quá từ đầu đến cuối, Sở công tử đều chưa gây bất cứ áp lực gì cho bọn họ. Bọn họ sợ hãi Sở công tử, hay chính xác là khả năng chặt đứt thần cách của hắn. Bọn họ không thể chấp nhận khả năng này.

Nên Sở công tử nhất định phải chết. Nhưng Sở công tử lại không chết ở trên tay bọn họ. Trước khi Vương tộc Sở thị diệt vong, Sở công tử đã biến mất rồi.

Khi bọn họ biết tin, bọn họ đã đánh vào Vương tộc Sở thị. Nên đã không làm thì thôi, làm phải làm đến cùng. Trong vòng một đêm, toànbộ Vương tộc Sở thị bị nhổ tận gốc.


Có thể nói, đêm đó, tay mỗi người lão tổ bọn họ đều tràn đầy máu tanh.

Nhưng cũng có sao đâu? Mỗi người đều vì lợi ích mà giữ kín bí mật này, đem toàn bộ mọi chuyện đổ cho một vị đại tổ. Sau đó, bọn họ phân chia toàn bộ sản nghiệp, lãnh thổ cùng tài nguyên tu luyện của Vương tộc Sở thị.

Sở thị ngã xuống khiến cho đám cổ tộc này lớn mạnh không ít. Qua trăm vạn năm, thực lực hết thảy cổ tộc trong thông đạo đều đột nhiên tăng mạnh. Thiên tài trẻ tuổi liên tiếp xuất hiện. Những thứ này có quan hệ trực tiếp sau trận giết chóc đẫm máu đêm đó.

Nhưng Đông Phương Vân Lạc chưa bao giờ thấy thẹn trong lòng. Trăm vạn năm qua, lão vẫn sống rất thản nhiên. Vương tộc Sở thị cách chỗ lão bế quan rất gần nhưng lão lại không bị ảnh hưởng gì hết.

Nhưng hôm nay, khi đối mặt với thanh niên tóc trắng này, lão đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bất an, có chút hoảng hốt, lại có cảm giác phức tạp không nói nên lời. Hắn nhìn thanh niên này, đột nhiên gầm một tiếng:

- Nhóc con, chỉ bằng ngươi mà dám tạo ma chướng khiến ta mê võng sao? Đi chết đi!

Vừa nói, lão vừa bộc phát một uy thế kinh thiên. Thân thể lão tràn đầy sức mạnh. Giờ phút này, Đông Phương Vân Lạc không quan tâm đến sự uy hiếp của hai vị tồn tại kia, mà lão muốn trấn áp thanh niên này.

Lão vừa hành động, còn chưa kịp nói, chợt có một âm thanh vang lên trong đầu lão.

- Vô Lượng Thiên Tôn!

Là Vô Lượng… Thiên Tôn ư… Vô… Lượng… Thiên… Tôn…

Thanh âm kia như sấm sét ngang trời, đánh thẳng vào toàn bộ tinh thần thức của lão, khiến cho tinh thần thức của lão bị rối loạn.


Mỗi một tiếng đều mang theo áp lực như núi, khiến lão thống khổ, ngu cả người, quả thực mang tính chất hủy diệt.

- A…Đông Phương Vân Lạc kêu lên sợ hãi, hộc máu. Đây là máu của Thái thượng. Chỉ một giọt cũng có thể hủy diệt sơn hà. Rơi vào mặt đất có pháp trận, pháp trận nháy mắt bị phá hủy.

Sau đó Đông Phương Vân Lạc lảo đảo, thối lui đến chỗ xa, đồng thời cố gắng dùng thần niệm truyền âm. Lão phải nhắc nhở một Cổ tổ khác của gia tộc Đông Phương là Đông Phương Hằng Thái: ngàn vạn lần không nên xuất thủ với thanh niên tóc trắng này.

Ầm một tiếng. Sở Mặc đánh một kích thật mạnh vào ngực lão. Đông Phương Vân Lạc lại phun rất nhiều máu, bị đánh cho tỉnh mộng. Một kích của Sở Mặc rất mạnh mẽ. Trong quá khứ, lão có thể dùng đạo hạnh để hóa giải nhưng lúc này tinh thần thức đã bị trọng thương, lão hoàn toàn vô lực ngăn cản.

Đạo của Sở Mặc chính là vạn đạo quy nhất. Đồng thời cũng là vạn pháp quy tông. Một kích này không chỉ thế mạnh như lôi đình vạn quân, mà còn ẩn chứa hầu hết đạo hạnh của Sở Mặc. Không những thế, còn chất chứa biết bao oán hận của hắn.

- Năm đó có phải chính ngươi đã giết người nhà ta ở đây không? Cảm giác thế nào? Thống khoái không, thoải mái không? Lão Hoàng sủa một tiếng, xông lên cắn vào chân của Đông Phương Vân Lạc, khiến nó huyết nhục mơ hồ.

Đông Phương Vân Lạc gào thét thảm thiết. Đòn đánh của Sở Mặc khiến lão bị thương nặng.

Một tu sĩ tổ cảnh sao lại có thể đánh ra công kích kinh khủng như thế chứ? Sức mạnh này, đại đạo này, sát ý này, chỉ có chân chính đầu sỏ Thái thượng cao thâm mới có thể đánh ra.

Lão chưa kịp nói hết đã bị Sở Mặc đánh cho thất điên bát đảo, nhận công kích ngoan độc, lão thấy bị đả kích nghiêm trọng. Từ lúc lão thành đạo tới nay, tổn thương lần này là lớn nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui