Thí Thiên Đao

- Hoa Nam tuy rằng yêu ta đến tận cùng, nhưng hắn… không hay tôn trọng ý kiến của ta, hắn rất ngang ngạnh. Thực ra, mấy năm gần đây, chúng ta đều có cơ hội hoàn toàn quy ẩn sống một cuộc sống bình yên, đáng tiếc… Thôi bỏ đi, không nói mấy thứ này nữa, ta nhắc nhở các ngươi một việc. Các ngươi đã giết một tên trưởng lão cấp bậc hoàng kim của Chu Tước Hội, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Mặc dù ở đây là địa bàn của Thanh Long Đường, Chu Tước Hội sẽ không dám ngang nhiên gây chuyện. Nhưng nhất định vẫn sẽ sai người ám sát các ngươi. Còn nữa, cẩn thận với cha của Hoa Nam, nếu y biết con trai của mình chết ở đây, nhất định sẽ phát điên lên đấy.Nói xong, Tôn Nhất Phi lấy một chiếc nhẫn ra, ném cho Diệu Nhất Nương, cất giọng nói mượt mà:

- Đây là phần truyền thừa của ta, năm đó cái mà ta nộp ra… chỉ là bản sao! Có nhiều chỗ đều bị ta len lén sửa lại. Ha hả, phải mất mười năm tám năm bọn họ mới có thể phát hiện ra được. Đây có lẽ là việc duy nhất… mà ta không có lỗi với sư môn rồi. Sư muội tốt của ta, còn một việc cuối cùng ta muốn nhờ ngươi. Hãy chôn chúng ta cùng một chỗ… Cảm ơn!

- Sư tỷ đừng chết…

Diệu Nhất Nương cầm chiếc nhẫn, không ngăn nổi nước mắt tuôn rơi, hai tiếng sư tỷ buột miệng thốt ra.

- Sư muội tốt, xin lỗi! Ta đã sai rồi, đây là báo ứng mà ta phải nhận! Hoa Nam… Chờ một chút, thiếp tới tìm chàng đây!

Tôn Nhất Phi nói xong, hai mắt mở to trong giây lát, sau đó một dòng máu trào ra từ khóe miệng. Thân mình mềm nhũn, đã không còn hô hấp nữa… nằm trên người Hoa Nam.

- Sư tỷ…

Khung cảnh trước mặt Diệu Nhất Nương nhòa đi vì nước mắt, hàng trăm loại cảm xúc hỗn loạn trong đầu, yêu hận khó nói ra, trong lòng cũng rất đau đớn. Diệu Nhất Nương bỗng khóc không ra tiếng, khóc như một đứa trẻ lên ba.Sở Mặc và Sở Yên đều im lặng, không biết phải nói gì.

- Con người, sinh ra đã là khổ, sống có gì vui, chết có gì đáng sợ. Tôn tiểu thư, ngươi hãy an nghỉ đi. Hoa Nam, tuy rằng ta chém đứt một tay ngươi, ngươi cũng chết trên tay tỷ tỷ của ta, nhưng đó cũng là do ngươi gieo gió gặt bão. Chuyện gì trên đời này cũng đều phải có nhân mới có quả. Giờ người chết là đã hết, hy vọng ngươi ở thế giới bên kia, có thể sớm siêu thoát.

Một ngôi mộ mới đắp, Sở Mặc đứng ở trước nấm mồ, thản nhiên nói.

Diệu Nhất Nương đứng bên cạnh Sở Mặc, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ giọngnói:


- Sư tỷ, tuy rằng ta không đồng ý với sự lựa chọn của ngươi, nhưng ta hiểu cảm giác đó. Nếu, người ta yêu đã chết, ta nhất định cũng sẽ không sống tiếp một mình trên đời này. Ta muốn nói với ngươi rằng, ngươi không đem phần kế thừa chân chính của Phiêu Diêu Cung nộp ra, như vậy thì ngươi vốn không phải là kẻ phản bội sư môn. Còn việc ngươi bán đứng ta, ta cũng đã tha thứ cho ngươi rồi. Ngươi hãy an nghỉ đi.

Ba ngày sau khi mọi chuyện kết thúc, Diệu Nhất Nương và Sở Mặc an táng Tôn Nhất Phi và Hoa Nam ở trên một ngọn núi cách Viêm Hoàng thành chừng hơn ba mươi dặm. Phía đối diện là một dòng sôngtuôn chảy ào ào, xem như phong thủy không tồi.

Lúc này, thành ra Chu Tước Hội đi buôn bị lỗ một cú lớn. Không ngờ lại mất đi một gã trưởng lão cấp bậc hoàng kim ngay trong nhân gian. Chuyện này có lẽ sẽ gây nên một cơn chấn động lớn trong tầng lớp cao cấp của Chu Tước Hội.

Tuy nhiên, phản ứng của Thanh Long Đường cũng rất nhanh, Vương Đại Phát quả nhiên là một kẻ biết giữ chữ tín. Ngay ngày hôm sau khi chuyện này xảy ra, Thanh Long Đường liền đưa ra động thái của mình. Đầu tiên là tìm ra hết những người của Chu Tước Hội trong Viêm Hoàng thành, mắng cho một trận, sau đó giao cho họ một bức thư, đuổicút ra khỏi Viêm Hoàng thành.

Đây là những tin tức mà Vương Đại Phát âm thầm truyền cho Sở Mặc, Sở Mặc sau khi kiểm tra một chút phát hiện có lẽ Vương Đại Phát không lừa hắn.

Quả nhiên, người của Chu Tước Hội không còn thấy xuất đầu lộ diện ở Viêm Hoàng thành rồi.

Nhưng trong lòng Sở Mặc và Diệu Nhất Nương đều rất rõ ràng, chịu phải thiệt thòi lớn như vậy, Chu Tước Hội nhất định sẽ không cho qua chuyện. Dù hiện giờ có tạm thời mai danh ẩn tích, nhưng sớm hay muộnnhất định họ sẽ quay lại trả thù.

Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương, thản nhiên nói:

- Tỷ, ta có một ý này.

- Ừ?

Diệu Nhất Nương chăm chú nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nói:

- Hiện giờ thân phận của tỷ hẳn đã không còn là một bí mật bên trong Chu Tước Hội.

- Đúng vậy, nếu như bọn họ đã phái ra một trưởng lão cấp bậc hoàng kim, thì không có khả năng người ở cấp cao hơn sẽ không biết.

Diệu Nhất Nương thở dài đánh thượt:

- Trừ khi ta rời khỏi Viêm Hoàng thành ngay, nếu không nhất định sẽ không che giấu được thân phận của ta quá lâu.

- Lần này bọn họ phái ra bốn người, cả bốn người đều đã chết. Cho nên việc ngươi và Sở Yên đã đột phá tới Kim Thạch Chi Cảnh chắc tạm thời bọn họ còn chưa biết.


Ánh sáng lóe lên trong con ngươi Sở Mặc. Nhẹ giọng nói:

- Vậy thì cứ để bọn họ tiếp tục nghi ngờ. Phía chúng ta, có lẽ sẽ phải chuẩn bị cho ngươi một thân phận mới!

- Thân phận?

Đôi mày lá liễu của Diệu Nhất Nương nhíu lại, nhìn Sở Mặc với vẻ hơi mơ hồ khó hiểu.

Sở Mặc gật gật đầu:

- Nếu ngươi có thể có thêm một thân phận liên quan tới hoàng gia hoặc là quân đội, cộng thêm sự kiềm chế của Thanh Long Đường. Nếu Chu Tước Hội còn muốn tìm ngươi gây chuyện, thì sẽ phải suy nghĩ kỹ càng. Cho dù là trong tối hay ngoài sáng, đều phải cân nhắc thiệt hơn mới được.

Diệu Nhất Nương hơi chần chừ nói:

- Thân phận liên quan đến hoàng gia hay quân đội… việc đó nào có dễ dàng như vậy? Có thể sao?

Sở Mặc nói:

- Vậy thì phải xem ý của tỷ tỷ ra sao?

- Ý của ta?

Diệu Nhất Nương không hiểu trời trăng ra sao nhìn Sở Mặc, buồn bã nói:

- Chẳng nhẽ thiếu gia muốn ta trở thành người phụ nữ của đại nhân vật nào đó ư?Sở Mặc nghoéo nghoéo khóe miệng:


- Nghĩ cái gì vậy? Sao ta có thể làm những việc như thế?

- Vậy là?

Diệu Nhất Nương chớp chớp đôi mắt sáng như sao nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nói:

- Hiện nay trong tay tỷ tỷ có hai phần truyền thừa của Phiêu Diêu Cung rồi. Nói ra, chắc hẳn cũng đủ thành lập một môn phái nhỏ rồi đúng không?

Diệu Nhất Nương gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, phần truyền thừa này đủ mọi thể loại. Gần như chứa mọi loại công pháp. Dư sức thành lập một môn phái nhỏ. Cho dù chỉ một phần truyền thừa thôi cũng đủ để thành lập một môn phái nhỏ rồi.

Sở Mặc cười cười:

- Vậy chúng ta liền lấy danh nghĩa hoàng gia, thành lập nên một môn phái nhỏ đi.

- Hả? Tại giữa nhân gian này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui