- Chỉ có điều ngươi uy hiếp ta, lại đả thương ta, ngươi nhớ kỹ, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta từ nhỏ đến lớn còn chưa có ai có thể bắt nạt ta như vậy! Toa Lan hiểu rõ ràng, chỉ cần nàng ta bị khống chế ở đây, đám huynh đệ phía sau nàng ta chắc chắn sẽ không ra tay. Nàng ta mặc dù hơi tức giận những người đó không nghe lời, nhưng nhiều hơn là một sự vui mừng. Điều này nói rõ rằng đám huynh đệ sinh tử này thực sự coi Toa Lan nàng trở thành người nhà mình.
Cho nên, lúc nàng tỉnh táo lại cũng không yêu cầu huynh đệ ở phía sau mạnh mẽ ra tay nữa, cũng không muốn tiếp tục ở đây mất mặt xấu hổ, có chuyện gì thì giải quyết chuyện đó là được rồi.
- Dẫn theo người của cô từ đâu tới thì quay về đó. Về phần sau đó cô có muốn tới tiếp hay không chẳng có chút quan hệ nào với ta. Nhưng, tốt nhất là có thể bắt những thủ hạ của cô, tu Đạo cũng có nguyên tắc, giết bình dân bách tính để làm gì?
Sở Mặc nhàn nhạt nói.
Toa Lan cười lạnh một tiếng, liếc mắt:
- Giết ai mắc mớ gì tới ngươi?
Lúc này, một lão giả phía sau Toa Lan nhìn Sở Mặc, vẻ mặt thành thật giải thích:
- Đạo tặc Toa Lan chúng ta chưa bao giờ làm chuyện sát hại bình dân bách tính, trước lần này là do bọn họ thấy Thương Cổ thành có mấy đại gia tộc có lợi ích quá lớn, một mình một lối. Ngoại trừ thành viên Tổcảnh bị các người giết ra, ba người trốn về đã bị xử tử. Ngươi có thể khinh thường đám cường đạo như chúng ta, nhưng đừng có nói xấu chúng ta. Chúng ta dù sao cũng có quy củ của mình.
- Giải thích với hắn làm gì?
Toa Lan quát một tiếng, mặt mất hứng. Theo nàng, Toa lan đạo tặc làm như thế nào, làm cái gì, người ngoài cơ bản không có tư cách khoa tay múa chân.
Cổ Băng Băng lúc này đưa mắt nhìn về phía mấy tầng lớp cao cấp của đại gia tộc Thương Cổ thành, nhìn trên mặt những người đó đều là vẻ lúng túng. Toa Lan đạo tặc cơ bản cũng không quan tâm cảm nhận của bọn họ, ngay trước mặt họ vạch trần chuyện đó.
Lão giả sau lưng Toa Lan nói:
- Thủ lĩnh, chúng ta không thể cõng tiếng xấu này được!
Toa Lan hừ một tiếng, rốt cuộc âm thầm chấp nhận.
Sở Mặc gật đầu:
- Các ngươi làm như thế nào không liên quan đến ta. Vừa rồi nói chẳng qua là một đề nghị thôi. Dù sao, “nhân tiện tự có thiên thu”*.
*Ý chỉ người làm việc ác sẽ sớm gặp phải quả báo- Ngươi mới tiện!
Toa lan căm tức nhìn Sở Mặc, đôi mắt như muốn phun lửa. Đừng thấy mạng của nàng ta còn đang bị Sở Mặc nắm trong tay nhưng nàng ta lại dường như không chút sợ hãi, vẫn cường ngạnh không gì sánh được như cũ.
- Có đồng ý hay không?
Sở Mặc không để ý đến sự phản kích của Toa Lan, nhàn nhạt nhìn nàng ta.
- Ta...
Toa Lan lạnh lùng nhìn Sở Mặc, ánh mắt của nàng ta đủ để khiếnmột Đại Thánh bị đông lại thành băng! Nhưng đối với Sở Mặc thì không có bất cứ tác dụng gì. Ngực Toa Lan phập phồng kịch liệt, nói:
- Đồng ý!
Sở Mặc tiện tay thu hồi Thí Thiên, không chút dây dưa. Hành động này thật ra khiến đám người phía sau Toa Lan đồng thời thở dài một hơi, không khỏi nhìn Sở Mặc với ánh mắt khác.
Cho dù ai đều có thể nhìn ra, hiện ở chỗ này lực lượng của Toa Lan mới là mạnh nhất. Cứ như vậy thả Toa Lan ra, nhỡ mà Toa Lan lật lọng, vậy hắn sẽ làm sao? Dù sao, bọn họ cũng là cường đạo! Cường đạo làm sao đi nói đạo lý được? Nói đạo lý bẫy người là thương nhân! Cườngđạo chưa bao giờ nói đạo lý.
Nhưng Sở Mặc lại dứt khoát thu đao lại. Sự tự tin này... khiến vô số người chấn động.
Thành viên của Toa Lan đạo tặc cũng không làm hành động gì làm người ta coi thường. Toa Lan cũng không lật lọng. Nàng ta chỉ lạnh lùng nhìn Sở mặc, trên cổ máu tươi đang chảy xuôi, sát ý trên Thí Thiên quá mạnh, vết thương nếu không khống chế thì khó mà khép lại được.
- Ta đã nhớ kỹ ngươi rồi!
Toa Lan nhìn Sở Mặc nói, sau đó đưa mắt nhìn sang Cổ Băng Băngở một bên:
- Tiểu cô nương, nếu cô không thể dọn dẹp đám bụi bặm chồng chất này, chuyện này... vẫn chưa xong đâu!
Cổ Băng Băng cũng là vẻ mặt cứng rắn, nói:
- Vậy thử xem.
Nàng cũng chưa nói đây là chuyện của Thương Cổ thành ta, không liên quan gì với ngươi mà là dứt khoát cứng rắn khiêu khích lại.
Một người càng cứng rắn hơn người kia!
Toa Lan nhìn thoáng qua Cổ Băng Băng, sau đó lại thâm sâu sâu nhìn thoáng qua Sở Mặc rồi không nói hai lời, xoay người rời đi.
[tiếng bước chân], ba nghìn đạo tặc Toa Lan lặng yên không tiếng động rời đi trong nháy mắt, trong giây lát đã biến mất trong khoảng không của Thương Cổ thành, đi rất dứt khoát không chút do dự.
Ánh mắt của Sở Mặc hơi híp lại, cảm giác Toa Lan đạo tặc không giống cường đạo, ngược lại càng giống một đám tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh hơn! Đám ô hợp ở đây không thể so sánh được. Cổ Băng Băng quỳ gối thi lễ với Sở Mặc:
- Cảm ơn đạo hữu lần thứ hai ra tay cứu giúp, sau này Băng Băng sẽ trịnh trọng cảm tạ. Bây giờ xin thất lễ, trước tiên ta phải xử lý một chuyện.
Lúc này, mấy cấp cao của các gia tộc trong Thương Cổ thành đã muốn lại gần lôi kéo làm quen.
Toa Lan đạo tặc đã rút lui, nhưng hôm nay Toa Lan đã ăn một vố để đời như vậy, muốn liên thủ lần nữa gần như không thể. Trong lòng họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, chắc chắn đang hận họ thấu xương. Dù sao, chuyện này là do họ mà nên. Cho nên, lúc này thật sự nếu khôngnhận được sự tha thứ của thành chủ tân nhiệm Cổ Băng Băng thì sau này, bọn họ ở Thương Cổ thành đừng mong có căn cơ sâu đậm, chỉ e nửa bước cũng khó mà đi.
Không nghĩ tới là Cổ Băng Băng cơ bản không cho chúng bất kỳ cơ hội lôi kéo làm quen nào, lớn tiếng hạ lệnh:
- Bắt đám nghịch tặc dám cấu kết với trộm cướp muốn hủy thành Thương Cổ này lại cho ta! Nếu ai dám phản kháng, giết không tha!
- Cổ tiểu thư...
- Hiểu lầm rồi!
- Đừng như vậy...
Đám tu sĩ trong Thương Cổ thành rốt cục đã luống cuống. Bọn chúng bối rối nhìn Cổ Băng Băng.
Bên này, đám Hầu tử và Thiên Không Lão tổ cũng mặc kệ, nhào qua họ như lang như hổ.
Những sinh linh trên Phong Thần bảng đã bị đè nén thời gian quá dài, đa số bọn họ trước đó đều không thích đánh nhau, cũng đã nhiều năm không đánh nhau rồi. Nhưng bây giờ trong lòng đều tràn ngập tức giận. Cho nên, khi Cổ Băng Băng hạ lệnh một tiếng, lấy Hầu Tử vàThiên Không lão tổ dẫn đầu mà tràn lên giết.
Phản kháng? Không phản kháng?&
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...