- Đại kiếp?
Trong lòng Sở Mặc càng rung động nhìn Tạ Tà:
- Ngươi đã vượt qua đại kiếp?
Tạ Tà gật đầu một cái:
- Mặc dù đại kiếp rất kinh khủng, nhưng cũng không phải không có cách nào. Tuy nhiên nếu ta đoán không lầm, loại đại kiếp này… hẳn còn cách ngươi rất xa. Ngươi thực sự rất trẻ tuổi. Thành đạo sớm hơn ta năm xưa quá nhiều! Năm đó khi ta thành đạo đã gần trăm ngàn tuổi. Mà ngươi, cùng lắm chắc chỉ mấy ngàn tuổi thôi nhỉ? Thật là thiên tài mà!
Với tu vi và thân phận địa vị như Tạ Tà, thường ngày sợ rằng vốn sẽkhông đi khen ngợi ai. Nhưng nếu như y biết thực ra Sở Mặc mới xấp xỉ trăm tuổi, có lẽ sẽ sợ ngây người.
Khắp giới tu hành, cho tới giờ chưa gặp loại người tu luyện có tốc độ như Sở Mặc.
Chỉ là thời gian trăm năm, chỉ là thời gian bế quan ngộ đạo bình thường của một tu sĩ mà thôi. Nhưng thứ mà mọi người theo đuổi cả đời như “đạo”, với Sở Mặc mà nói lại chẳng khác nào sinh ra đã biết. Bẩm sinh đã thân thuộc với các loại đạo rồi. Đây mới thực sự là thiên phú, không so sánh được.
- Tạ tướng quân làm sao lại biết thân phận của ta?
Sở Mặc cười khổ nói:
- Ta còn cảm thấy ta ngụy trang rất tốt.
Lúc nói chuyện, Sở Mặc để dáng vẻ của mình khôi phục lại trạng thái bình thường. Một thanh niên ngọc thụ lâm phong xuất hiện trước mặt Tạ Tà. Đã bị người ta đoán ra rồi, tiếp tục giữ dáng vẻ tiên phong đạo cốt kia cũng chẳng có ý nghĩa gì.
- Ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, ngươi có thể gọi ta một tiếng Tạ huynh, ta gọi ngươi hiền đệ là được.
Tạ Tà nhìn Sở Mặc.
- Ta tên Sở Mặc.
Sở Mặc nói.
- Sở hiền đệ.
- Tạ huynh.
Sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Tạ Tà tỏ ý mời Sở Mặc ngồi, nói:
- Là những năm gần đây sư tôn một mực tìm kiếm đường thông thiên. Cho nên mới chú ý tới vùng tối này nhiều hơn một chút. Do vậyngay từ lúc Sở hiền đệ bước chân vào vùng tối, sư tôn đã cảm nhận được rồi. Đồng thời sư tôn cũng nhìn thấy Thanh Thạch môn kia. Có thể hiền đệ không biết, Thanh Thạch môn kia cất giấu một bí mật tày trời. Những năm gần đây, ta với sư tôn vẫn luôn tìm kiếm tin tức và đầu mối liên quan đến Thanh Thạch môn, nhưng tất cả vẫn còn quá mơ hồ.
Sở Mặc khẽ cau mày:
- - Ta cũng không biết…
- Điều này chúng ta đều hiểu…
Tạ Tà cười nói:
- Trước khi tiến vào vùng tối, hẳn Sở hiền đệ còn chưa biết có nơinày tồn tại.
Sở Mặc thẳng thắn gật đầu một cái. Hắn quả thực là không biết điều đó. Trên thực tế, đến lối đi hắn cũng không biết cho lắm.
Tạ Tà nói:
- Hiền đệ là tu sĩ thứ hai tiến vào vùng tối qua Thanh Thạch môn trong những năm gần đây, trùng hợp ở chỗ, hiền đệ cũng là loài người. Nơi như vùng tối mang cho người ta cảm giác lớn nhất chính là máu tanh, tàn khốc, lạnh như băng, vô tình, tràn ngập mưu mô. Dù sao… gần như không có chút hình tượng tích cực nào. Thực tế cũng là như vậy. Tuyệt đại đa số sinh linh trong vùng tối đều như thế. Nhưng không phảilà tất cả.
Sở Mặc gật đầu một cái, Mông Nã cũng không giống những sinh linh vùng tối khác cho lắm. Vị Tạ Tà này, trước mắt còn chưa biết là địch hay bạn, nhưng quả thực cũng khác sinh linh trong vùng tối.
Tạ Tà nói:
- Ta đoán chắc là hiền đệ muốn vào lối đi phải không?
Sở Mặc gật đầu một cái:
- Đúng vậy, ta có mấy người bạn cùng độ kiếp chung, nhưng bọn họ cũng không tự chém thần cách mà lựa chọn tiến vào lối đi. Nhưngbây giờ mới biết thần cách kia có vấn đề lớn. Cho nên ta phải đi cứu bọn họ. Hơn nữa… lúc trước vô tình bị cuốn vào một trận thị phi.
- Chuyện bên tộc Xích Xà chứ gì? Hiền đệ yên tâm đi, chuyện này để vi huynh lo. Bao gồm cả người bạn Mông Nã kia của ngươi ta cũng sẽ bảo vệ cho. Các ngươi có thể lựa chọn tiến vào lối đi, nhưng dù ở lại vùng tối thì sau này tộc Xích Xà cũng không dám gây khó dễ cho các ngươi.
Tạ Tà nói.
- Tại sao Tạ huynh lại tốt với ta như vậy?
Sở Mặc nghi ngờ hỏi.
- Muốn nghe lời thật không? Hay lời giả?
Tạ Tà cười.
- Lời thật thì sao? Lời giả thì sao?
Sở Mặc hỏi.
- Lời giả thì dĩ nhiên là những thứ mà hiền đệ có thể nghĩ đến. Ví dụ như chúng ta cùng là con người, bản chất đều rất ngang tàng, tự chém thần cách, đi tới nơi như vùng tối. Có thể gặp nhau coi như là có duyên.
Tạ Tà cười nói:
- Thật ra thì lời này cũng không hẳn xem như dối trá, nhưng không tính là nguyên nhân chủ yếu mà ta giúp hiền đệ.
- Ừ.
Sở Mặc gật đầu, khá đồng ý với lời giải thích của Tạ Tà.
- Còn về lời nói thật thì phải chia ra làm vài điểm.
Tạ Tà nói:
- Thứ nhất, giữa lối đi và vùng tối là mối quan hệ vĩnh viễn không thể nào chung sống hòa bình được. Chúng ta cần sinh linh lối đi tiêu diệt bớt sinh linh vùng tối, như là cỏ dại, quá nhiều. Nhất định phải cứ lâu lâu lại diệt một đám. Mà lối đi cũng cần phương thức này để tiêu hao bớt… cái gọi là thần tiến vào từ các nơi nối nhiều đại vụ trụ với nhau.
Tạ Tà nhìn Sở Mặc cười nói:
- Có thể ngươi còn chưa biết, những vị thần kia đều bị khống chế bằng bảng Phong Thần. Muốn tự chém thần cách gần như là không thể. Bởi vì làm vậy sẽ khiến thần hình bị diệt hết! Thân tử đạo tiêu triệt để! Ta nghĩ, thứ mà các sinh linh tu luyện qua năm tháng dài đằng đẵng muốn cầu… không phải là điều này.
Sở Mặc yên lặng gật đầu, bây giờ chuyện hắn lo lắng nhất chính là có phải Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y đều ở lối đi thật không, nếu như ở đó, thì trên người các nàng có thứ như thần cách không?
Còn nữa, dựa theo cách nói của Tạ Tà, những tồn tại tối cao trong lối đi cũng không phải dạng tốt đẹp gì! Bọn họ dùng cuộc chiến đấu vớivùng tối để tiêu hao bớt những thứ gọi là thần trên bảng phong thần…. dù vì bất cứ mục đích gì, thì làm như vậy tuyệt đối không thể được coi là quang minh chính đại.
Tạ Tà nói:
- Sư tôn tính ra hẳn hiền đệ muốn vào lối đi, cho nên giúp hiền đệ chẳng khác nào đả kích lối đi. Chuyện như vậy sao lại không làm?
Sở Mặc cười khổ, vẫn không tránh được bị xem như con cờ sao? Bao giờ thì mới được làm người đánh cờ? Dù không được làm người đánh cờ… cũng phải cố gắng để có năng lực lật tung cả ván cờ! Tạ Tà nói tiếp:
- Nguyên nhân này không phải chủ yếu, thật ra thì dù là sư tôn hay ta đều không quan tâm lắm việc giúp hiền đệ gây cho lối đi bao nhiêu phiền toái. Nguyên nhân chủ yếu, cũng chính là điểm thứ hai, người như hiền đệ là có vận khí lớn. Sư tôn hy vọng có thể tạo mối duyên lành, mong một ngày có thể nhờ hiền đệ mà tìm ra đường thông thiên chân chính!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...