Hắn không vội, Hồng Hoang lão tổ lại nóng nảy. Lão có thể cảm giác được Sở Mặc vừa chạy trối chết, lại vừa có thể tu luyện, không ngừng củng cố đạo hạnh. Nếu cứ như vậy, chỉ vài thập niên nữa thôi, Sở Mặc thật sự có thể trùng kích lên tổ cảnh. Đến lúc đó dù có thể giết Sở Mặc thì bản thân lão cũng phải chịu liên lụy to lớn.
Giết Sở Mặc trên chiến trường sẽ không lo có phản phệ lớn như ở ngoài. Hồng Hoang lão tổ biết điều đó nên mới quyết định nhất thiết phải đuổi giết Sở Mặc.
Lại thêm một năm nữa, trong năm này, Hồng Hoang lão tổ đã có ba cơ hội suýt nữa tóm được Sở Mặc.
Sở Mặc đã gặp một đối thủ khá cường đại, hình như đối phương cũng không phải người của La Thiên tiên vực. Tuy không phải cự đầunhưng chiến lực của người đó lại khá sít sao với Sở Mặc. Giải quyết xong người này, Sở Mặc bị tiêu hao không hề nhỏ.
Lần gần đây nhất, Sở Mặc còn bị Hồng Hoang lão tổ đánh một chưởng, bị thương không nhẹ. Nếu không phải nhờ lúc trước hắn chiếm được một gốc Chu tử Đại thánh thuốc từ một tu sĩ khác thì có lẽ hắn đã bị nguy hiểm lớn rồi. Nhưng may mắn thay, hắn lại trốn thoát.
Đến năm thứ năm, rốt cuộc Sở Mặc cũng gặp nguy cơ to lớn. Vì phía trước xuất hiện một cự đầu khác.
Khí tức của người tới cực kỳ cường đại, bao phủ phạm vi cả trămdặm, cả người rực sáng như một ngôi sao lớn khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Khi Sở Mặc phát hiện đối phương thì đối phương cũng biết Sở Mặc, thậm chí là biết sớm hơn hắn một chút.
Sau đó, người này trực tiếp đưa tay ra trấn áp Sở Mặc.
Đây là chiến trường viễn cổ, không có chỗ cho hai chữ nhân từ. Ngoại trừ chính bản thân, tất cả người khác đều là kẻ địch.
Sở Mặc cười khổ, đúng là xui xẻo. Giống như các tu sĩ lúc trướckhông tránh được công kích của hắn thì hiện giờ, đến lượt hắn không tránh được công kích của cự đầu này. Sở Mặc không biết đối phương là ai, mà đối phương cũng thế.
Đòn đánh đầy sức mạnh đổ ập xuống. Hư không bị sụp đổ, lún tụt xuống.
Sở Mặc cảm thấy thân mình như nứt ra rồi. Đây còn là nhờ hắn niết bàn trọng sinh, đạo hạnh tăng lên chứ nếu là lúc trước, dính một kích của cự đầu, thân thể chả nát vụn rồi. Sở Mặc hộc máu.
Đúng lúc này, Hồng Hoang lão tổ đuổi giết Sở Mặc cũng chạy đến. Lão đến một cái liền cảm nhận được khí tức của người kia. Hồng Hoang lão tổ không nói gì, nháy mắt quay đầu rờ đi, không hề do dự.
Lão không có nhiều áp lực lắm khi truy sát Sở Mặc nhưng lúc này, lão cũng không muốn đấu với một cự đầu khác. Lão biết, Sở Mặc chắc chắn bị phế.
Đã bị rơi vào phạm vi thần thức của cự đầu thì cơ bản không có cơ hội sống sót.
Tên cự đầu bên này cũng ngẩn ra, bất quá thấy Hồng Hoang lão tổ rời đi, y cũng không có hành động gì. Hồng Hoang lão tổ không muốn đấu với y lúc này, đồng dạng y cũng không muốn có xung đột với lão.
Chiến trường viễn cổ dường như đã hình thành một quy tắc ngầm, thống nhất tự hiểu giữa các cự đầu.
Trong này, chủ yếu họ sẽ thanh lý toàn bộ các sinh linh ở dưới cự đầu. Khi đã giết hết mà vẫn còn hơn năm mươi người thì chiến tranh giữa các cự đầu mới chân chính bộc phát. Hiện tại còn chưa tới thời điểm đó.
Vốn cự đầu kia trước khi Hồng Hoang lão tổ đến đã muốn giết SởMặc.
Nhưng y khá bất ngờ vì không ngờ tu sĩ còn chưa vào tổ cảnh này bị trúng một kích lại không chết, nhìn qua, cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
- Ồ, ngươi từ đâu đến thế?
Cự đầu này dùng sức mạnh thần thức khóa vào Sở Mặc, mở miệng hỏi, không tiếp tục ra tay nữa.
Sở Mặc vừa phun máu, áp lực lại quá nặng nề khiến hắn phải cố lắm mới nói được:
- La Thiên tiên vực.
- La Thiên tiên vực à? Chưa nghe bao giờ. Bản tọa đến từ Tử La thiên vực, ta là Thiên Không lão tổ.
Tên cự đầu tự giới thiệu mình, sao đó lại hỏi:
- Ngươi có bằng lòng về dưới trướng của ta hay không?
- Ngài không giết ta ư?
Sở Mặc hơi bất ngờ, không rõ vì sao tự nhiên Thiên Không lão tổ lại không tiếp tục hạ sát thủ với hắn.
- Toàn bộ chiến trường viễn cổ không có đến năm mươi cự đầuđâu.
Thiên Không lão tổ chậm rãi nói.
- Nên số cự đầu này cũng chẳng chiếm hết được năm mươi vị trí trong Phong thần bảng. Ngươi trúng một kích của ta mà không chết, cũng không bị thương nặng, chứng tỏ ngươi là tu sĩ trẻ tuổi có thiên phú cường đại. Bản tọa là người ái tài nên không muốn giết ngươi. Nếu ngươi nguyện ý về dưới trướng của bản tọc, bản tọa có thể cam đoan không những không giết mà còn bảo vệ ngươi, tương lai, khi ngươi độ kiếp sẽ hộ pháp giúp ngươi, đến lúc cuối sẽ mang ngươi cùng tiến vào thông đạo.
Sở Mặc nhất thời trầm mặc. Hắn không muốn chết, hắn còn chưacứu được Kỳ Tiêu Vũ và Thủy Y Y, hắn không dám chết.
Vừa rồi hắn còn suy nghĩ làm thế nào có thể chạy thoát khỏi phạm vi thần thức của người cự đầu này, thậm chí còn sẵn sàng dốc hết tiềm năng của bản thân, dù chỉ có ba, bốn phần cơ hội hắn cũng muốn thử chạy trốn. Nhưng không ngờ Thiên Không lão tổ lại không giết hắn mà còn muốn chiêu mộ hắn.
- Thế nào, ngươi không muốn à?
Giọng Thiên Không lão tổ lạnh băng. Đúng là ông cũng có lòng yêu tài, nhưng ông cũng lại biết khá nhiều về thông đạo. Khi tiến vào đó, dù là cự đầu cũng chưa chắc có thể một tay che trời. Nếu bên người khôngcó người có thể tin, hành động cô độc thì rất khó chống đỡ.
Bất quá, nếu thanh niên này không thức thời, ông cũng không ngại ngoan độc đánh chết một gã thiên kiêu.
Đây là chiến trường viễn cổ, việc giết người là quá bình thường.
- Không phải vãn bối không muốn mà là…
Sở Mặc trầm ngâm.
- Vãn bối không muốn tiền bối bị liên lụy, càng không muốn nói dối.
- Ồ, ngươi liên lụy ta á?
Thiên Không lão tổ không ngờ hỏi lại.
Sở Mặc gật đầu.
- Đúng thế, ở La Thiên tiên vực, có một số cự đầu đang muốn giết vãn bối. Người vừa rồi là Hồng Hoang lão tổ, lão đã truy sát vãn bối… nhiều năm rồi. Ngoài ra còn có hai người cự đầu nữa cũng muốn giết vãn bối.
Thiên Không lão tổ không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh. Với tu vi của ông dĩ nhiên có thể phân biệt được Sở Mặc đang nói thật hay nói dối, ông hơi khiếp sợ, nhìn Sở Mặc hỏi:
- Ngươi đã làm gì mà nhiều cự đầu muốn giết ngươi thế chứ?
Sở Mặc nghĩ một chút, quyết định nói thật vì Thiên Không lão tổ cũng không phải người của La Thiên đại vũ trụ.
- Có một lời tiên đoán nói rằng một ngày nào đó sẽ có một người phá hủy hết đạo hạnh khí số của các cự đầu ở La Thiên tiên vực, khiến họ ngã xuống. Mà có khả năng, vãn bối chính là người trong lời tiên đoán kia.
Sở Mặc cười khổ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...