Lưu Vân Phong trầm mặc một lúc sau đó cười khổ, truyền lại một đạo thần niệm đầy u oán:
- Huynh đệ, ngươi có biết quy tắc của Thiên Đại Nhân bảng không?
Bên kia cũng im lặng nửa ngày rồi mới truyền thần niệm đến:
- Mẹ nó, nếu biết thế ta sẽ không đánh với y rồi. Giờ chẳng khác gìđứng nơi đầu sóng ngọn gió. Sặc, Lưu huynh, ta nói chuyện sau nhé, có người tới khiêu chiến với ta. Đúng là gặp quỷ mà.
Truyền âm thạch mất kết nối. Lưu Vân Phong cầm truyền âm thạch, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Vì sao lần này trở về Lưu Vân Phong lại không đi khiêu chiến người ở Thiên bảng, thật ra cũng vì mệt mỏi khi bị người khác quấy rầy quá nhiều.
Hơn nữa, anh ta đã thu được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu ở Thí luyện tràng. Mục tiêu của Lưu Vân Phong trong này cũng chỉ còn mấynơi hung địa, cấm địa thôi. Lưu Vân Phong cũng đánh với nhiều người ở Thiên bảng rồi, có người không phải đối thủ nhưng cũng có người anh ta không đánh được. Tóm lại, Lưu Vân Phong đã có đủ kinh nghiệm.
Tuy những người khiêu chiến Lưu Vân Phong cũng là các cao thủ có tài năng ở Địa bảng nhưng vẫn chưa xứng, chỉ hai ba chiêu đã bị đánh bại. Nếu giết sẽ làm sát niệm tăng nhanh nhưng cũng không phải là chuyện không tốt. Vì nếu không giết, kẻ khác sẽ nghĩ mình nhân từ, cứ khiêu chiến tiếp mãi không thôi.
Vì thế Lưu Vân Phong mới chậm chạp không đi khiêu chiến người ở Thiên bảng. Anh ta muốn xây dựng năng lực, trực tiếp khiêu chiến Top3 của Thiên bảng là Tử Đạo, Chung Thánh hoặc Ngô Phi.
Khi còn chưa đủ thực lực, Lưu Vân Phong chưa muốn xuất thủ.
Nhưng hôm nay, người anh ta vô tình xem trọng lại đột nhiên vọt lên Thiên bảng. Nếu biết trước, đã có thể thu nạp người này về sư môn rồi.
Hiện tại thì mời thế nào chứ? Người ta đã là cao thủ của Thiên bảng rồi đó. Tâm tình Lưu Vân Phong hơi phức tạp, cũng có chút kiêu ngạo vì đúng là anh ta đã nhìn rất chuẩn.
Đích xác là người kia quá ưu tú, vượt ngoài sự tưởng tượng của LưuVân Phong.
- Huynh đệ của ta, hy vọng ngươi có thể qua khỏi năm nay vì ngươi sẽ biết, mỗi ngày có rất nhiều tu sĩ muốn khiêu chiến với ngươi đó.
Lưu Vân Phong thầm nghĩ, sau đó nhìn đám sư đệ sư muội nói:
- Đúng là hắn.
Đáp án đúng như dự liệu lại khiến đám người trầm mặc.
Nữ tử xinh đẹp nhẹ giọng hỏi:
- Sư huynh, thật sự mấy tháng trước hắn vẫn ở Chuẩn Chí tôn đãcó thể đánh bại một Chí tôn sơ cấp rồi ư?
Lưu Vân Phong gật đầu:
- Hắn là Chuẩn Chí tôn lợi hại nhất mà ta từng thấy. Ta không biết nên nói gì. Ta chưa nhìn thấy Tử Đạo, Chung Thánh, Ngô Phi hay Đỗ Xuyên khi bọn họ ở Chuẩn Chí tôn nhưng ta có thể khẳng định, ở cùng cảnh giới, không ai mạnh bằng Lâm Hắc.
Toàn bộ nhóm Chí tôn trẻ tuổi của Hạo Nguyệt Tông không nhịn được rùng mình, không dám tin, sau đó lại càng im lặng hơn.
Lưu Vân Phong đột nhiên nói:
- Các ngươi còn nhớ trước khi tiến vào Thí luyện tràng, sư phụ của các ngươi đã nói gì không?
Nhóm thiên kiêu của Hạo Nguyệt Tông ngẩn ra.
Nữ tử xinh đẹp nhẹ giọng nói:
- Sư phụ nói với muội, ở Hạo Nguyệt Tông muội cũng không phải người ưu tú nhất thì dựa vào cái gì mà có thể nghĩ mình là thiên tài cao nhất ở La Thiên. Trên đời này thiên tài nhiều vô số kể nhưng có thể chân chính đứng trên đỉnh cao trong tương lai chưa chắc đã là người ưu tú nhất ở hiện tại. Nên lúc nào cũng phải nhớ rõ khi vinh quang cũng phải nhớ đến thời khắc nhập môn nhiệt huyết sục sôi muốn thực hiện giấcmộng. Giới tu hành luôn cạnh tranh khốc liệt, cần có niềm tin vô địch nhưng phải luôn ý thức được cần không ngừng cố gắng, luôn học tập, không sợ khiêu chiến thì mới có tương lai.
Lưu Vân Phong nhìn tiểu muội xinh đẹp, không nhịn được vỗ tay. Tất cả mọi người cũng vỗ tay theo.
- Sư phụ ngươi nói đúng lắm. Sư thúc của ta đúng là người trí tuệ. Đúng vậy, các tiền bối của Hạo Nguyệt Tông đều có người có trí tuệ.
Lưu Vân Phong nhìn đám sư đệ sư muội nghiêm túc nói:
- Sư phụ các ngươi hẳn cũng nhắc nhở tương tự như thế phải không? Mọi người gật đầu.
Lưu Vân Phong nói tiếp:
- Nên lúc không có chuyện gì làm, các ngươi có thể suy nghĩ vì sao sư phụ mình lại nhắc nhở như thế, thấu hiểu hết nó nhé. Sau khi minh bạch sẽ có tác dụng như việc ngộ đạo vậy.
- Sư huynh, ta hiểu ý của sư huynh. Chúng ta sẽ không ghen tị nổi giận mà càng phải cố gắng hơn.
Nam tu sĩ hơi béo thành thật nói.
- Đúng, chúng ta đã hiểu rồi sư huynh.
Một đám thiên tài trẻ tuổi nhìn Lưu Vân Phong bằng ánh mắt nóng rực. Lưu Vân Phong gật đầu rồi cười nói:
- Chúng ta mới là tương lai của Hạo Nguyệt Tông, huy hoàng hay không chính là phụ thuộc vào chúng ta đó.
Cả đám thiên tài trẻ tuổi cùng hô vang.
Cùng lúc đó, Sở Mặc nhìn vị đối thủ trước mặt, hơi ngạc nhiên:
- Sao lại là ngươi?
- Ngươi biết ta sao?
Trân Trân cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc. Sở Mặc nói:
- Lúc trước ta gặp ngươi rồi.
Trân Trân cười rất quyến rũ, cũng rất giảo hoạt:
- Đúng nha, tất nhiên là ngươi gặp rồi. Lúc đó ngươi còn nhẫn tâm chặt đầu của ta cơ mà.
Sở Mặc hơi im lặng, ra vẻ khó hiểu:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.
Trân Trân không để ý Sở Mặc, tự nói:
- Nói thật Sở Mặc, ta thật sự rất bội phục ngươi. Từ Viêm HoàngĐại Vực đi ra, đi tới cái nơi thiên tài nhiều không kể xiết như Thí luyện tràng, ngươi vẫn có thể quật khởi trong thời gian ngắn như thế. Ngươi rất lợi hại, lại che dấu cực tốt. Nếu không phải lúc trước ta đã xác định ngươi là Sở Mặc thì giờ đây ta căn bản không thể tin ngươi chính là người đã chém đứt đầu ta.
Sở Mặc cũng không biết vì cái gì mà ma nữ này lại nhận ra hắn nhưng hiển nhiên hắn sẽ không thừa nhận, thừa nhận rồi sẽ lớn chuyện. Thành thật mà nói, nếu không phải vì không biết ma nữ này có hậu chiêu hay không, Sở Mặc thậm chí muốn giết nàng luôn.
Giờ là lúc nào mà còn nói nhân nghĩa trí tín gì chứ. Một khi hắn bị bại lộ thân phận, người gặp họa không phải một mình hắn mà toàn bộ người có quan hệ với hắn ở Viêm Hoàng Đại Vực.
Trân Trân cười tủm tỉm nhìn Sở Mặc nói:
- Ta không có hậu chiêu, ta thật tâm thật ý tới đây. Hiện tại nếungươi giết ta, toàn bộ Thí luyện tràng sẽ không ai biết thân phận của ngươi đâu.
Sở Mặc thản nhiên nói:
- Cô nương nhận nhầm người rồi. Ta căn bản không rõ ngươi đang nói cái gì. Nếu ngươi đến để khiêu chiến thì lên đi, nếu không phải thì mau đi chỗ khác.
- Hi hi, ta đâu dám khiêu chiến ngươi chứ. Khi ngươi còn ở Chuẩn Chí tôn ta còn chẳng phải đối thủ nữa là bây giờ ngươi đã thành đạo. Như vậy đi, ta biết ngươi cũng không tin ta, nhưng không biết vì sao ta lại rất tín nhiệm ngươi. Có lẽ trong toàn bộ Thí luyện tràng này, ngườiduy nhất ta có thể tin chính là ngươi. Nói vậy có buồn cười không chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...