Thí Thiên Đao

Một câu con trai khiến Sở Mặc lệ rơi lã chã.

Trầm mặc thật lâu, hắn lại ngẩng đầu nhìn phụ thân:

- Thật sự sẽ không thay đổi chủ ý sao?

- Một lão nhân sắp chết như ta, thay đổi chủ ý gì?

Sở Thiên Cơ nhíu mày xua tay:

- Được rồi, ngươi cũng ở đây theo giúp ta nhiều ngày như vậy, xem như tận hiếu đi, khẩn trương đi làm chuyện của ngươi đi.

Sở Mặc thở dài một tiếng, sau đó quỳ xuống cung kính dập đầu lạy ba cái với Sở Thiên Cơ.

Đứng lên, cũng không quay đầu lại rời đi.

Bên ngoài, Từ Nam lệ rơi đầy mặt đứng ở nơi đó, có chút đáng thương nhìn Sở Mặc. Nhiều ngày như vậy, nàng cũng đã sử dụng rất nhiều biện pháp, làm nũng, thậm chí một khóc hai náo ba thắt cổ cũng đã dùng.

Lão đầu căn bản là thờ ơ, mặc cho ngươi có thể nào hắn cũng đều bất động.

- Cùng ta rời đi.

Sở Mặc nhìn Từ Nam, trong lòng thương cảm.

Từ Nam do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu:

- Ta không đi, ta phải ở chỗ này với cha.

Sở Mặc có chút không ngờ nhìn thoáng qua Từ Nam.


Từ Nam mặc váy màu xanh đậm ngẩng mặt lên, nhìn Sở Mặc, nghiêm túc nói:

- Ca, ta cũng không thèm thân phận công chúa Sở thị nhất mạch. Thậm chí… nếu không phải là bởi vì người ta sùng bái nhất là ca ca, ta cũng không thèm! Ta chỉ muốn ở lại chỗ này, chiếu cố cha, phụng bồi cha!

Trong tiểu viện cũ nát này, Sở Mặc có chút không ngờ nhìn Từ Nam cho dù mặc quần áo phù hợp, cả người cũng tản ra khí tức nam tử, khẽ nhíu mày:

- Ngươi đã có bản tin, đã biết thế giới bên ngoài, ngươi có biết lúc này ngươi từ bỏ có sẽ thế nào không?

Nói xong cũng không đợi Từ Nam trả lời, lại nói tiếp:

- Cha ta ở trong này, ta nhất định sẽ phái người lại đây trông coi, nhưng tu luyện cùng những người đó và tu luyện cùng ta hoàn toàn không phải là một chuyện. Ngươi hiểu không?

Từ Nam nhìn Sở Mặc, nhe răng cười, vẻ mặt không khác gì một nam hài tử, nàng ngẩng mặt lên nhìn Sở Mặc:

- Ta biết, yên tâm, ca, ta sẽ không hối hận. Cho dù cả đời này đều không thể trở thành tu sĩ hùng mạnh, nhưng ta cũng sẽ không hối hận. Ngươi không ở bên người, chuyện chiếu cố cha hãy giao cho ta. Hơn nữa, ca….

- Sao?

Sở Mặc nhìn Từ Nam.

Từ Nam sâu kín nói:

- Ngươi đừng phái người tới nơi này.

- Vì sao?

Sở Mặc nhướng đuôi lông mày.

- Đệ Cửu thành thành, trong phạm vi ngàn vạn dặm đều là thế giới phàm nhân. Tại nơi linh khí loãng này cũng sẽ không có đại tu sĩ có hứng thú tới. Ngươi phái cường nhân lại đây, chẳng phải là nói cho kẻ thù của ngươi, nơi này có người trọng yếu của ngươi sao?

Từ Nam nói.

Sở Mặc nhíu mày, đây thật là một vấn đề, lúc trước hắn không nghĩ tới.

- Còn có, cha không thích.

Từ Nam nhún nhún vai, nhìn thoáng qua phòng ốc cũ nát bên kia.

Lý do này đối với Sở Mặc mà nói, còn mạnh mẽ hơn so với vừa rồi. Đúng vậy, hắn có thể cảm giác được lão nhân hiện tại giống như là đã hoàn toàn chết tâm, ngoại trừ rượu, hắn không có bất kỳ hứng thú đối với cái gì. Cũng không quá vui sướng khi mình tìm được hắn.

Ngay cả nguyên nhân năm đó có thể không làm như vậy, ngay cả bộ dáng hận phụ thân như điên năm đó, nhưng hôm nay nhìn thấy lão ma men này lại làm Sở Mặc có loại cảm giác mình thiếu nợ hắn rất nhiều.

Nghĩ vậy Sở Mặc bỗng nhiên có chút hiểu rõ.

Nếu như mình thật sự là La Thiên Tiên Vực đại năng… là người trong lời tiên tri kia, như vậy sự hiện hữu của mình, thật đúng là nguyên nhân lớn nhất chia rẽ cha và mẹ.

- Hóa ra tất cả căn nguyên đều ở trên người ta.

Trong lòng Sở Mặc có chút ảm đạm.

- Được rồi.


Sở Mặc thở dài một tiếng, nhìn Từ Nam, bỗng nhiên lấy ra một chiếc nhẫn trữ vậy, đặt ở trong lòng bàn tay nhỏ bé của Từ Nam.

Từ Nam khẽ ngẩn ra, theo bản năng muốn rút tay về, sắc mặt cũng trở nên ửng đỏ.

Ánh mắt Sở Mặc có chút quái dị nhìn nàng:

- Một tiểu nha đầu như ngươi sao lại suy nghĩ nhiều như vậy? Đây là ca ca cho ngươi. Trong này có một viên thiên phẩm Trúc Cơ Đan, có mấy bộ kinh thư Chí Tôn, còn có rất nhiều cực phẩm Thiên Tinh Thạch. Là lễ vật mấy ngày nay ta chuẩn bị cho ngươi, nếu ngươi đã gọi ta một tiếng ca, ta cũng không thể cái gì cũng không có. Sau này nếu có gì không hiểu liền nhắn lại trên bản tin cho ta, ta sẽ giải đáp cho cho ngươi. Hoặc là ngươi đi hỏi cha của ngươi đi.

Sở Mặc nói xong, cuối cùng nhìn thoáng về căn phòng kia, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, thân hình chợt lóe, chợt biến mất trong hư không.

Từ Nam có chút ngơ ngác nhìn nơi Sở Mặc biến mất, sau đó nhìn chiếc nhẫn tối như mực trong lòng bàn tay, khẽ cắn môi dưới, mấp máy miệng xoay người vào trong phòng.

- Cha, ta khkoong hiểu.

Đôi mắt Từ Nam ửng đỏ nhìn lão ma men vẫn nằm trên ghế.

- Tiểu hài tử, hiểu được nhiều như vậy làm gì? Chuyện ngươi hiểu còn ít sao?

Lão ma men mở mắt ra, ánh mắt tuy vẫn đục ngầu như trước nhưng lại tựa như đã thanh tỉnh vài phần:

- Hắn đi rồi.

- Đi rồi, hắn bị người làm thương tâm.

Từ Nam cẩn thận nhìn lão ma men:

- Cha.

- Ừ.

- Ừ là có ý gì?

- Ừ là nói ta biết rồi.

- Nhưng hắn là con của ngài! Hắn là thân nhân của ngài đấy!


- Ta biết.

…..

Từ Nam tức giận dậm chân, có loại kích động muốn xoay người rời đi.

Lúc này lão ma men bỗng nhiên nói:

- Hắn có lưu lại đồ cho ngươi không?

- Có!

Từ Nam tức giận.

- Mang tới đây.

Lão ma men phân phó nói.

Từ Nam không hỏi một tiếng giao nhẫn cho lão ma men, tuy rằng trong lòng rất tức giận, cảm thấy lão nhân này rất không biết điều, nhưng nàng lại tuyệt đối tín nhiệm đối với lão.

Trong mắt lão ma men lộ ra chút khen ngợi nhàn nhạt, chợt lóe rồi biến mất. Sau đó lão ma men nói:

- Ừ, tiểu tử này cũng không tệ, không quá keo kiệt.

Thấy vài thứ trong nhẫn, ngay cả Sở Thiên Cơ từng nhìn quen trường hợp lớn cũng nhịn không được thầm giật mình, đồ trong chiếc nhẫn không hề đơn giản chút nào?

Đồ vật bên trong, cho dù là hắn thấy cũng nhịn không được mà chấn động!

Loại vật Trúc Cơ đan thiên phẩm này, cho dù là Chí Tôn cũng muốn luyện chế ra, đó cũng là công phu cần nhất. Tiểu tử nhà mình không ngờ lại không rên một tiếng mà xuất ra một viên như vậy. Kinh thư Chí Tôn này, mỗi một quyển đều đủ để khiến toàn bộ Thiên giới gió tanh mưa máu, hắn lại đưa cho muội muội “nhặt được” này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui