Thí Thiên Đao

Vừa muốn đâm về phía Sở Mặc, nàng lại nghe thấy Sở Mặc nói câu kia.

Tiểu tử kia lúc đầu chính là sửng sốt, theo bản năng dừng công kích của nàng.

- Sở Mặc?

Nàng nhíu mày, tên này sao lại quen như thế này? Ân? Không đúng! Đây không phải người mình sùng bái nhất từ trước tới nay sao?

Hắn, hắn là Sở Mặc? Là Sở Mặc kia? Không phải trùng tên trùng họ chứ? Không phải mạo danh thế thân? Hắn tại sao có thể là Sở Mặc kia? Sở Mặc thật sự làm sao có thể đi vào Đệ Cửu thành này?

Trong đầu tiểu tử kia đột nhiên xuất hiện một đống vấn đề, thiếu chút nữa bức mình điên.

Lúc này trong phòng truyền tới một đạo thanh âm say khướt:

- Đừng đến phiền ta, cút xa một chút!

Sở Mặc trầm mặc một chút, sau đó nói:

- Thật có lỗi, ta muốn vào.

Nói xong liền đẩy cửa đi vào, đi thẳng vào phòng lão tửu quỷ.

Ánh mắt của Sở Mặc trực tiếp dừng ở trên người lão tửu quỷ, hắn khẽ nhíu mày, người trước mắt này khuôn mặt đầy râu, ánh mắt nửa mở nửa khép vô cùng đục ngầu, tóc tai lộn xộn, trên mặt tràn ngập nếp nhan, cả người tỏa ra mùi rượu gay mũi. Vừa thấy chính là một lão tửu quỷ lâu năm, hoàn toàn khác so với thanh niên oai hùng anh phát trong trí nhớ hắn.


Căn bản cũng không có bất kỳ chỗ tương tự nào!

Lúc này Từ Nam cũng theo vào, nhìn Sở Mặc dường như không có ý muốn thương tổn lão tửu quỷ, nàng cũng bình tĩnh rất nhiều. Nhất là từ khi nàng trà trộn vào phố phương, bản lĩnh đoán ý qua lời nói và sắc mặt cực cao, lúc trước quan tâm liền bị loạn, hiện tại đã tỉnh táo lại liền cảm giác chuyện cũng không giống như nàng nghĩ.

Đương nhiên, mấu chốt nhất là nàng không phải đối thủ của thanh niên này! Cảnh giới của người ta cao hơn nàng không biết bao nhiêu lần! Còn một điều cũng rất trọng yếu, người này tự xưng là Sở Mặc.

Dù là như thế, tiểu tử vẫn nhìn chằm chằm Sở Mặc, có cảm giác như: Ngươi dám đả thương cha ta, ta sẽ liều mạng cùng ngươi.

Lão tửu quỷ vẫn bộ dạng say khướt, lẩm bẩm nói:

- Ai cho ngươi vào, cút ra ngoài màu! Ta không biết ngươi!

Trên mặt của Sở Mặc lộ ra vẻ thất vọng, hắn theo bản năng dùng Thương Khung Thần Giám nhìn thoáng qua lão tửu quỷ này, kết quả càng thêm thất vọng.

- Thể chất yếu, cảnh giới không có.

Hiển nhiên chính là một phàm nhân, giống tất cả phàm nhân chúng sinh trên thế gian, thậm chí còn có vẻ không bằng. Một lão tửu quỷ thể chất yếu cả ngày uống rượu, có thể không yếu sao? Cảnh giới không có, Sở Mặc không biết nói gì.

Hắn hiện tại thậm chí bắt đầu hoài nghi suy đoán lúc trước của mình, một lão tửu quỷ như vậy thật sự có thể khiến một tu sĩ hùng mạnh sợ chạy mất sao? Thật có thể cứu được tiểu tử này từ trong tay đối phương sao?

Một ít chi tiết bay nhanh trong đầu Sở Mặc, hắn lại tính toán.

Sự kiện lần đó tổng cộng chết ba người, một người trong đó là lão đại thế lực ngầm ở Đệ Cửu thành, cũng chính là người lão đại này khiến tiểu tử kia thành công thương vị, nói cách khác, tiểu tử này mới là người có lợi nhất trong chuyện đó.

Am hiểu thi độc, am hiểu trộm cướp, lòng lang dạ sói, bụng đầy nham hiểu, tuổi còn nhỏ đã thâm độc.

Sở Mặc đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú, nhìn lão tửu quỷ bình thường đến không thể bình thường hơn, gần như có thể xác định chuyện này chính là một mình tiểu tử kia diễn kịch!

Nàng thông qua chuyện này thành công thượng vị, lão tửu quỷ này cũng chỉ là một con rối nàng lấy ra để gạt người mà thôi.

Về phần nàng vì sao khẩn trương cho lão tửu quỷ này như thế, vì sao tốt với lão tửu quỷ này như vậy, có lẽ bên trong còn có một chút chuyện xưa khác, nhưng chút chuyện xưa này Sở Mặc không có hứng thú muốn biết.

Hắn thở dài, lộ ra vẻ mặt xin lỗi với lão tửu quỷ:

- Thật có lỗi, đã quấy rầy ngài, chút tiền này để cho người mua rượu uống.

Sở Mặc nói xong trực tiếp lấy ra một khối vàng trên người, chính là khối trước kia dùng để bán mứt quả, tiểu tử này cũng chính vì khối vàng này mới nhìn chằm chằm vào hắn. Không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, khối vàng này lại trở vào trong tay tiêu tử kia.

Sở Mặc thở dài đặt hoàng kim trên bàn, sau đó lại xoay người mang theo vẻ mặt cô đơn rời đi.


Tiểu tử Từ Nam muốn đuổi theo hỏi rõ ràng, nhưng ngẫm nghĩ một chút lại không hành động. Nàng cau mày nhìn khối hoàng kim lớn trên bàn, đây cũng không phải số tiền nhỏ, cũng được coi là một số tiền của phi nghĩa!

Lão tửu quỷ lại mang vẻ mặt thờ ơ, ánh mắt đục ngầu nửa mở nửa khép, như là không phát hiện.

- Cha, sao ta lại cảm thấy kỳ quái thế nào ấy nhỉ? Người này thật kỳ quái.

Tiểu tử Từ Nam như là đang nói với lão tửu quỷ, cũng như đang lầm bầm lầu bầu.

Lão tiểu quỷ thờ ơ không nói được một lời, nhìn qua không có bất kỳ điều khác thường gì.

- Cha, vậy ngài nghỉ ngơi tốt đi, ta sẽ cất khối hoàng kim này cho ngài, đừng để cho người khác trộm mất.

Từ Nam nói xong trực tiếp bỏ khối hoàng kim này vào trong tủ chén, sau đó ngẫm nghĩ một chút, mang theo vẻ mặt nghi hoặc đi ra cửa.

Đi trong ngõ hẻm, Từ Nam càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất kỳ quặc, nhất là phản ứng của cha hơi rất bình thường.

Theo lý thường một phàm nhân thế tục, gặp một tu sĩ hùng mạnh, cho dù là một con ma men cũng không thể bình tĩnh như thế!

Đúng, chính là bình tĩnh!

Trong con ngươi Từ Nam hiện lên một chút hào quang.

Phản ứng của cha rất bình thường, lại trở thành chuyện không bình thường nhất.

Cha cũng không phải phàm nhân bình thường, điểm này Từ Nam gần như có thể hoàn toàn xác định!

Sau đó một thanh niên có cảnh giới cao thâm khiến nàng sợ hãi lại tới đây, nhìn qua như là đang tìm người.


Hắn nói hắn là Sở Mặc?

Một đạo thiểm điện bỗng chợt nổ tung trong đầu Từ Nam!

Sở Mặc là cô nhi!

Trong khoảng thời gian này truyền thuyết về hắn trên bản tin quả thật nhiều vô kể!

Người Từ Nam sùng bái nhất chính là Sở Mặc, cho nên tất cả chuyện liên quan tới Sở Mặc nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa trong tay nàng lại có bản tin, khiến nàng vô cùng rõ ràng đối với các loại tin tức mới nhất.

Sở Mặc là hậu nhân Sở thị nhất mạch từng huy hoàng nhất Thiên giới, tin tức về cha mẹ của hắn vẫn là một chỗ trống!

Mà ngay cả trên bản tin cũng tìm không thấy bất kỳ điều gì có liên qua tới phụ thân Sở Mặc.

Như vậy hắn đi tới Đệ Cửu thành này, lại đang tim người, chẳng lẽ phụ thân của hắn ở đây sao?

Từ Nam nghĩ lại cảnh tượng khi nàng gặp Sở Mặc, đủ loại phản ứng của Sở Mặc, cảm thấy cái này thật sự có khả năng, nếu thanh niên này thật là Sở Mặc.

- Không được, ta nhất định phải tìm được hắn để hỏi rõ ràng!

Trong con ngươi Từ Nam lộ ra vẻ kiên nghị, lập tức dùng thủ pháp độc đáo của mình liên hệ tới người kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui