Đã bao nhiêu năm qua chưa được chứng kiến cảnh tượng hai Chuẩn Chí Tôn chiến đấu, sử dụng Chí Tôn khí như thế này. Vô số người trốn thật xa, nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa khiếp sợ lại vừa trông mong. Nhất là những người có thành kiến, chán ghét Sở Mặc đều thấy hưng phấn. Bọn họ không có chút quan hệ nào với Tần gia, cũng chẳng thích Tần gia lắm. Cuộc chiến này với bọn họ chẳng khác nào một tuồng kịch.
- Chó căn chó, chỉ hy vọng bọn họ đánh nhau đầu rơi máu chảy mới thôi.
Có kẻ cười lạnh.
Con ngươi Hồng Nguyệt và Tần Văn đều tràn đầy chiến ý điên cuồng, không hẹn mà cùng hành động. Chuyển chiến trường đến chỗ âm thanh trào phúng lúc nãy. Khiến bên đó đại loạn. Vô số người mắng cái tên điên khùng vừa mới nói lời trào phúng, đồng thời, co cẳng bỏ chạy. Nhưng bọn họ có nhanh mấy cũng làm sao nhanh được bằng Chuẩn Chí Tôn.
Trừ một số Đế Chủ bậc cao biết trước tình thế đã trốn từ trước, đại đao số đều bị cuốn vào trận chiến của hai Chuẩn Chí Tôn này.
Hồng Nguyệt và Tần Văn đồng thời xuất thủ. Hai cỗ khí thế va vào nhau tạo nên tiếng vang long trời lở đất.
Hai pháp khí Chí Tôn gần như đã phát huy một phần ba uy lực của chúng. Lực phá hoại khiến người ta kinh hồn tán đảm. Những người bịcuốn vào nháy mắt hóa thành tro bụi. Không để lại tí dấu vết nào.
Bầu trời trong sáng trở lại.
Trận chiến này quá chấn động. Dù Chân tiên hay Đế Chủ cũng khó mà chịu được một kích của hai gã Chuẩn Chí Tôn đang điên cuồng. Hai người Tần Văn và Hồng Nguyệt nháy mắt bị cuốn vào.
Đừng nhìn Hồng Nguyệt là nữ nhân, chiến lực của nàng rất hung hãn, phong cách chiến đấu điên cuồng hơn nhiều người đàn ông nữa kia. Tần Văn chiến đấu không chút văn nhã như cái tên của gã mà mang sự lạnh lùng, hống hách, ích kỷ. Hai người chiến đấu kịch liệt, không ngừng kích phát nhiều tiếng nổ vang, khiến cả vùng trời run lẩy bẩy.
Vô số đại đạo pháp tắc cũng được phát ra liên tục. Phù văn nhảy múa khắp trời.
Nếu là Đế Chủ bình thường, dính vào phù văn này một chút cũng sẽ bị trọng thương. Vì đây chính là đạo của hai Chuẩn Chí Tôn. Phù văn tượng trưng cho cuộc chiến đạo quả của họ.
Sở Mặc và Tần Võ vẫn đang giằng co. Nguyệt Khuynh Thành, Hổ Liệt và Tiêu Trường Bình thì đang chiến đấu ác liệt với Tần gia. Tần Võlạnh lùng nhìn Sở Mặc, có chút kiêng kị, nhưng đồng thời lại đầy sự tham lam.
- Nghe nói trên Thiên lộ, ngươi đã chiếm được Phong quân tử. Nhiều người nói chuyện này vô căn cứ, không ngờ lại là thật.
Tần Võ sớm chẳng còn rụt rè, mặt còn mang nét dữ tợn:
- Chỉ chốc lát đã ăn hai rễ cây của Phong quân tử. Thật không biết ngươi ra điều kiện gì mà khiến cho một gốc Chuẩn Thánh dược đồng ý đi theo ngươi.
- Loại rùa đen rút đầu như ngươi mãi mãi không có đãi ngộ như thế đâu. Sở Mặc thản nhiên nói.
- Chỉ có người có huyết mạch của anh hùng như ta mới có tư cách này thôi.
- Tiểu súc sinh, không cần khua môi múa mép. Dù Phong quân tử chịu hy sinh vì ngươi thì hôm nay, ta vẫn muốn giết ngươi.
Tần Võ nói xong, lấy ra một cái trường tiên đen nhánh, thoạt nhìn không hoàn chỉnh, dài hơn một trượng. Toàn thân đen sì như gang thép, khiến người ta thấy nó rất cứng rắn.
Đây là một cái Chí Tôn khí. Một cái roi thép cấp Chí Tôn. Trước kia, khi còn nguyên vẹn, nó chính là một món Chuẩn Thánh khí. Đương nhiên Tần Võ cũng không biết truyền thuyết là thật hay giả, nhưng đúng là roi thép này có uy lực vượt xa Chí Tôn khí bình thường.
Vù một cái. Tần Võ vung roi đánh về chỗ Sở Mặc. Roi thép mang theo sức mạnh to lớn đập mạnh tới. Nếu bị đập trúng, dù là một ngôi sao cũng có thể bị đánh nát vụn.
Sở Mặc không dám đỡ. Đây là một kích dốc toàn lực của Chuẩn Chí Tôn lên một cái Chí Tôn khí. Trừ phi Sở Mặc ở Đế Chủ, hắn còn dám đỡ trực tiếp. Nhưng dù là Đế Chủ tầng chín bình thường cũng không dám đối mặt, chỉ có thể chạy trối chết. Lúc này Tần Võ ỷ mình chiến lực mạnh, pháp lực mãnh liệt, điên cuồng công kích Sở Mặc, muốn giết hắn ngay lập tức.
Hồng Nguyệt đột nhiên quát to:
- Sở Mặc đi mau. Trốn đi, không cần quan tâm chúng ta.
Tần Văn cười khẩy:
- Muốn trốn sao? Trên trời dưới đất không nơi ẩn nấp, hắn trốn được đi đâu.
Sở Mặc lạnh lùng:
- Ai nói ta muốn trốn.
Ầm! Một luồng khí nguy hiểm đột nhiên tuôn ra từ thân thể Sở Mặc. Bầu trời nháy mắt đầy mây.
Tần Khiếu Thiên đứng bên kia trừng toác mắt, điên cuồng hét lên:
- Hắn muốn độ kiếp, hắn muốn tấn thăng Đế Chủ đó. Cái tên này điên rồi. Mau tránh ra!
Tần Võ đang chuẩn bị công kích tiếp Sở Mặc lại bị sợ run người, sau đó theo bản năng, thu hồi công kích, ngưng trọng nhìn lên trên trời. Chuyện Sở Mặc độ kiếp ở Huyền Không thành đã truyền khắp nơi. Toàn bộ Thiên giới hầu như ai cũng biết Tần Khiếu Thiên bị Sở Mặc bẫy vào thiên kiếp.
Tần Khiếu Thiên rống lên:
- Võ lão tổ, mau lui lại. Thiên kiếp của tên tiểu tử này không giống với người bình thường đâu. Thiên kiếp trên Thiên lộ tối đa mạnh gấphai lần thiên kiếp ở ngoài, nhưng uy lực thiên kiếp của hắn phải gấp năm lần của người thường.
Tần Khiếu Thiên trực tiếp nói thẳng bí mật. Tần Võ bị dọa xanh mặt. Ngay cả các tu sĩ trốn đi rất xa rồi cũng thấy bối rối.
- Gấp năm lần, đùa à? Hắn còn là người không chứ?
- Dù người có làm bằng sắt cũng bị đánh chết thôi.
- Lúc trước ta đã nhìn thấy thiên kiếp rồi, Tần công tử đang dọa người phải không? Ở đâu ra thiên kiếp mạnh gấp năm lần chứ? Những tu sĩ vây xem không tin. Tần Võ cũng thấy khó tin. Gã nghẹn họng nhìn Tần Khiếu Thiên đang gào rú, vừa lui vừa hỏi:
- Gấp năm ư?
- Võ lão tổ, ta lừa ngài làm gì. Thật đấy.
Tần Khiếu Thiên ủy khuất:
- Lúc trước hắn lừa ta độ kiếp ở Huyền Không thành, ta đã cảm nhận được uy lực của nó rồi. Ngài mau lui đi, nếu không sẽ gặp họa lớn đó.
- Vậy sao trước ngươi không nói?
Sắc mặt Tần Võ thay đổi. Thiên kiếp mạnh gấp năm lần, nếu bị lâydính, dù là Chuẩn Chí Tôn, gã cũng sẽ gặp nạn. Nhưng nếu bắt gã đứng trơ mắt nhìn đối thủ của mình thong dong độ kiếp, gã sẽ nghẹn chết. Thậm chí, tiểu tử kia có thể nhân cơ hội chạy trốn.
Ở Chân tiên đã khó đối phó rồi, nếu hắn lên Đế Chủ thì đáng sợ thế nào chứ. Trong quá khứ cũng có người đánh gãy thiên kiếp, nhưng đồng nghĩa sẽ phải gánh chịu nhân quả rất lớn. Đối với người ở Chuẩn Chí Tôn như Tần Võ là một đả kích trí mạng.
Tần Khiếu Thiên đã rời đi rất xa, bi phẫn nói:
- Ta bị hắn lừa là thật. Nói thêm thì ích gì, tất cả mọi người sẽ chỉ nghĩ ta viện lý do trốn tránh, ai tin chứ? Tần Võ nghe xong tức sùi bọt mép. Gã không ngừng lui về phía sau, ánh mắt lạnh băng. Gã đang tính toán có nên dùng tương lai đánh bạc để liều chết với tiểu tử này không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...