Hồng Nguyệt nhìn thoáng qua hai thiếu niên bên cạnh Tần Khiếu Thương:
- Tần Văn, Tần Võ, năm đó từ biệt ở núi Cửu U, không tưởng đượccác ngươi càng sống càng trẻ, còn sống thành thiếu niên cơ đấy.
Tất cả mọi người đều hơi kinh hãi nhìn về phía hai thiếu niên anh tuấn môi hồng răng trắng, trong lòng đều chấn động.
Chẳng lẽ hai thiếu niên này... cũng là những đại nhân vật khó lường vậy sao?
Lúc này, một thiếu niên trong đó nở nụ cười ngại ngùng, nói:
- Hồng Nguyệt, năm đó từ biệt ở núi Cửu U, đảo mắt đã trôi qua vạn năm rồi, so với lúc đó cô chẳng phải cũng không thay đổi hay sao? Còn trẻ đẹp như vậy, mê người như vậy.
Một thiếu niên khác thì cười ha hả:
- Năm đó cô mà gả cho ta thì tốt rồi? Lại còn muốn theo đuổi sau mông của Sở Thiên Cơ, si tình như vậy, haha, hậu nhân của Sở gia thì sao? Thiên kiêu của mười vạn năm trước thì thế nào? Cho tới bây giờ sớm đã cặn bã cũng không còn nữa rồi?
Trong con ngươi của Sở Mặc nháy mắt đã xuất hiện sát khí lạnh như băng.
Bị thiếu niên kia cảm nhận được, thản nhiên nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Tiểu tử kia, chớ có đùa với ta, ngươi còn kém quá xa! Giết ngươi... ta còn ngại mất mặt đó. Nếu cha ngươi đến đây ta có lẽ còn kiêng kỵ vài phần. Đáng tiếc hắn đã chết!
- Ngươi câm mồm!
Hồng Nguyệt giận dữ mắng tên thiếu niên, trong mắt tia sáng lưu chuyển, trên người tràn ra từng luồng khí cơ khủng bố.
Có không ít người tại chỗ cảm giác được luồng lực kinh khủng ép về phía họ, liên tiếp lùi về phía sau. Một số người thậm chí run run cổ, thở dốc khó khăn, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Đây là chỗ khủng bố của Chuẩn Chí Tôn!
Chỉ dựa vào khí tức trên người cũng đủ để những tu sĩ khác khó có thể chống cự nổi.
Thiếu niên kia lại mặt không đổi sắc cười cười:
- Ngươi cũng vẫn như vậy, Hồng Nguyệt. Đời này ngươi khó có khả năng bước được tới một bước kia.
Hồng Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ta không được, chẳng lẽ các ngươi có thể?
- Chúng ta... Cũng không được.
Trên mặt thiếu niên tỏ ra uể oải, thở dài nói:
- Điều này chỉ có thể trách năm đó những vĩ nhân trong mắt các người rất không thức thời! Nếu không có việc hắn cố chống cự, Viêm Hoàng Đại Vực này thế nào lại luân lạc tới tình trạng như hôm nay? Thật đáng buồn, đáng tiếc. Rõ ràng là tội nhân muôn đời của Viêm Hoàng Đại Vực này lại cố tình được các ngươi hình tượng hóa thành anh hùng cái thế...
Một thiếu niên khác vẻ mặt ngại ngùng nói:
- Chúng ta tuy là không bước được tới bước đó nhưng dù sao, chúng ta cũng là hai người. Hồng Nguyệt đại nhân hoa thơm tuyệt đại nhưngcô đơn chiếc bóng... Chỉ có một người!
Lúc này Sở Mặc nhìn chăm chằm người nói ông nội mình, lạnh lùng nói:
- Một gia tộc như rùa đen rụt đầu, bản thân mình không dám chống cự lại còn mặt dày đến nói người khác? Tần gia các người chẳng qua là dư nghiệt năm đó ông nội ta lưu tình mà để lại thôi! Ta mà là ông nội, cái loại gia tộc như các người đã sớm phải nhổ tận gốc rồi! Sự tồn tại của cái người mới là thương tổn lớn nhất của thế giới này.
- Ăn nói chú ý một chút!
Thiếu niên kia lạnh lùng nhìn Sở Mặc. Thiếu niên ngại ngùng lại cười lắc đầu:
- Chỉ là một thằng ranh nít con nói thì ăn thua gì? Khiếu Thương, ra tay giết hắn đi!
- Vâng!
Tần Khiếu Thương lạnh lùng trả lời một câu, sau đó mắt nhìn chằm chằm Sở Mặc:
- Giết ngươi mặc dù có chút mất mặt nhưng không còn cách nào nha! Ai bảo ngươi họ Sở? Ai bảo ngươi lừa được đệ đệ của ta? Tiểu tử, đi xuống gặp ông nội ngươi thì ân cần hỏi thăm ông ta một tiếng, nói là không thể sinh cùng ông ta ở một thời đại, ta vô cùng tiếc đấy nhé! Sở Mặc nhìn Tần Khiếu Thương, thản nhiên nói:
- Ngươi yên tâm, ngươi sắp không biết gì nữa rồi. Ông đây sẽ cho ngươi tan thành tro bụi, tan thành mây khói!
- Ha ha ha ha! Được, vì những lời này của ngươi, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hiểu được: giữa ngươi và cao thủ thật sự có chênh lệch nhiều như nào!
Tần Khiếu Thương cơ bản không thèm để ý sự uy hiếp của Sở Mặc. Theo y, tên này chính là một tên tiểu tử không biết sống chết đấu lần cuối trước khi chết mà thôi.
Nếu uy hiếp mà có tác dụng, sao còn cần chiến lực làm gì? Lúc này, rất nhiều đại nhân trẻ tuổi cũng xuất hiện trong đám người.
Tỷ muội Huyên Nhi và Huyên Huyên đều đến đây, thấy đã chiến tới cả Hồng Nguyệt và Tử Yên Đế Chủ rồi thì sắc mặt ác liệt nhìn cảnh tượng đó.
Các nàng mặc dù không nói gì nhưng đang dùng hành động để bày tỏ sự ủng hộ.
Khổng Hoành Nghĩa cũng xuất hiện trong đám người, tuy nhiên trên mặt của gã lại tràn ngập vui sướng khi người ta gặp họa. Bên cạnh gã còn có mấy đại năng của gia tộc Khổng Tước... Vốn dĩ những người nàyđều muốn đi tìm Sở Mặc gây phiền toái nhưng hiện tại xem ra không còn quan trọng nữa rồi.
Người của Tần gia ra tay, Sở Mặc chắc chắn sẽ phải chết!
Tề Bác đứng ở trong đám người, bên người ngoại trừ một đám tùy tùng ra thì cũng có vài trưởng lão trong gia tộc của gã. Trước đó trên Thiên Lộ, Tề Bác công khai thừa nhận Sở Mặc mạnh hơn gã, mang đến sự tranh luận không nhỏ cho gã. Nhưng Tề Bác vẫn làm theo ý mình, cơ bản không để ý đến tin đồn. Cuối cùng thành công đột phá đến Đế Chủ ngũ trọng thiên, coi như là sau khi Thiên Lộ mở ra tương đương với những đại nhân trẻ tuổi đã thành công. Giờ phút này trong mắt của Tề Bác mang theo vài phần tiếc nuối, cũng mang theo vài phần giải thoát. Nhưng thật ra bên cạnh gã có mấy tên trưởng lão của Tề gia tất cả đều mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Sở Mặc, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thủy Y Y cũng không xuất hiện. Sau khi nàng đi ra khỏi Thiê Lộ, trong gia tộc hình như xảy ra chuyện lớn, sau khi nhắn lại trên bản tin cho Sở Mặc thì vội vã trở về.
Lục Hồng Tuyết và Long Thu Thủy cũng không xuất hiện.
Long Thu Thủy... hẳn nên gọi y là Long Hận Mặc, bên trong đạinhân trẻ tuổi cũng thật là một nhân vật nổi tiếng biết bao. Sau khi bị Sở Mặc trấn áp, sửa lại tên, hung hăng nhục nhã lại còn thành công đột phá đến cảnh giới Đế Chủ ngũ trọng thiên.
Chỉ có điều sau khi y rời khỏi Thiên Lộ cũng vội vàng trở về gia tộc.
Bởi vì Lục Hồng Tuyết mang theo khối ảnh âm thạch trở về Lục gia!
Giữa Long gia và Lục gia chỉ sợ sẽ có một trận chiến không nhỏ.
Chuyện như vậy nếu hoàn toàn không có chứng cớ thì cũng thôi. Dù sao ngay kẻ thù là ai cũng không biết, làm sao báo thù? Sau khi cóchứng cớ, bất kỳ một gia tộc lớn nào làm sao lại có khả năng hoàn toàn bỏ qua việc một đại nhân trẻ tuổi nhà mình bị đánh chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...