- Đừng mà!Hạ Kinh đột nhiên lao tới, tựa như con gà mẹ lao đến bảo vệ gà con vậy. Y giữ chặt lấy những tờ giấy kê đơn thuốc đó, đau khổ lên tiếng cầu xin:
- Sở Công tử... Sở thiếu gia... bổn vương đã sai rồi có được không? Bổn vương không phải... Bổn vương vì không hiểu thôi mà, chẳng phải vậy sao? Ta chưa từng nghĩ rằng... chữa một căn bệnh lại cần tới nhiều thảo dược đến như vậy... Bổn vương cũng chỉ là... nhất thời nóng ruột, ngươi đừng tực giận nhé, bổn vương xin lỗi ngươi một tiếng!
Hạ Kinh nói đoạn rồi bật khóc:
- Ngươi không hiểu đâu, chuyện này... có sức đả kích lớn đến như thế nào đối với bổn Vương. Vì muốn chữa trị khỏi căn bệnh này mà bổnVương có thể hy sinh hết tất cả! Bổn Vương biết rằng những năm nay bản thân mình đã làm rất nhiều việc sai trái, mang đến đau thương cho rất nhiều người, bổn Vương sẽ tìm cách bù đắp... Bổn Vương đảm bảo rằng từ nay trở về sau sẽ chỉ làm những việc thiên! Chỉ cần... chỉ cần Sở thiếu gia có thể chữa khỏi căn bệnh này cho bổn Vương... hu hu...
- Khóc cái gì mà khóc! Đường đường là một Vương gia lại đi khóc trước mặt một đứa trẻ, ngươi không sợ mất mặt hay sao?
Sở Mặc nghiêm mặt lại nhưng ngữ khí thì có phần mềm mỏng hơn một chút.
Hạ Kinh nức nở nói:
- Bổn Vương... những năm nay đã phải chịu đựng áp lực... quá lớn! Bổm Vương không phải là người mềm yếu nhu nhược... Đây là lần đầu tiên... bổn Vương khóc trước mặt người ngoài. Sở thiếu gia... ngươi còn nhỏ, ngươi không hiểu được sự việc này quan trọng đến thế nào với một người đàn ông đâu...
- Được rồi, được rồi, nước mắt của ngài quý hiếm đến như vậy thì đừng có mà khóc nữa. Hay nhớ lấy, Thân Vương đại nhân, những điều này là do đích thân ngài nói đó, sẽ tìm cách bù đắp những sai lầm trước kia của mình, không làm bất cứ việc vô lương tâm nào nữa.
Sở Mặc nghiêm mắt nhìn Hạ Kinh và hỏi:
- Phải vậy không?- Ta đảm bảo có thể làm được! Đảm bảo có thể làm được!
Hạ Kinh hận một nỗi vỗ ngực đảm bảo với Sở Mặc.
- Quyền lực, địa vị, thân phận... những thứ này đôi lúc ở một thời điểm nào đó kỳ thực không hề quan trọng nữa. Hạ Kinh của lúc này khi đứng trước mặt Sở Mặc đã mất hết đi suy uy nghiêm của một người đàn ông, y chỉ còn là một con sâu đáng thương mà thôi.
- Được, ta tin, ngươi đường đường là một Thân Vương của Đại Hạ, không đến nỗi lật lọng nuốt lời.
Sở Mặc điềm nhiên nói rồi lại quay trở lại chỗ ngồi xuống, nhấc bút lên rồi lại đặt xuống:
- Ta bị nhà ngươi làm cho tức đến nỗi quên mất dược liệu phần sau cần kê ra là gì rồi
- A Vậy, vậy phải làm thế nào đây?
Hạ Kinh nhất thời hốt hoảng, thậm chí giờ đây ngay cả nổi giận, y cũng không dám nữa.
- Không sao, dần dần rồi cũng sẽ nhớ lại được thôi. Ngươi trước tiên đi chuẩn bị những thứ này đi, số thảo dược này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể chuẩn bị đầy đủ được, có chừng nào thì ta luyện trước chừng đó thôi.Sở Mặc nhìn Hạ Kinh một cái rồi sau đó nói:
- Đại Cung Phụng tiền bối, ngài cũng là người có thân phận địa vị, đừng có không việc gì mà cứ nhìn chằm chằm ta như thế nữa. Trên người của ta không có thần khí trữ đồ, ngài nhìn một cái là biết rồi. Thời gian theo dõi ta đó thì ngài hãy dùng nó để mà tu luyện đi. Không giấu gì ngài, vãn sinh rất chăm chỉ luyện đan dược, tiền bối ngài chẳng phải đang mắc kẹt ở cảnh giới đỉnh cao lục tầng đã nhiều năm nay rồi hay sao?
Sở Mặc nói tới đây thì bèn nín thinh, không nói thêm câu nào nữa.
Tiếp theo đó, bầu không trung bỗng truyền tới một giọng nói có chút hối hả:
- Những lời của tiểu bằng hữu là thật sao?
- Hừm, lão nhân, ngài quả nhiên đang theo dõi ta!
Sở Mặc lạnh lùng hắng giọng một tiếng, gương mặt lạnh bang dựa mình vào ghế tựa rồi nói.
Hạ Kinh đứng một bên mà không biết phải nên làm thế nào.
- Lão gia làm gì có nhiều thời gian rảnh để mà giám sát nhà ngươi cơchứ? Tên tiểu quỷ nhà ngươi đa nghi quá đấy.
Giọng nói có phần già nua đó lại tiếp tục vang lên:
- Cũng chỉ là ngày hôm qua, ngươi tới đây gây chuyện thì lão gia mới ngó ngươi có một cái thôi. Hôm nay thì quả đúng là không phải vì muốn giám sát ngươi, lão gia ta đã nhận lời bảo vệ cho sự an nguy của Thân Vương.
Sở Mặc cười lạnh lùng nói:
- Đây là Thân Vương phủ ta chán sống rồi hay sao mà lại ra tay với Thân Vương?
Giọng nói già nua trong không trung đó ho sặc sụa lên vài tiếng, ycũng bị nghẹn lời rồi, nói đoạn:
- Lão gia ta cũng là vì đã hứa với Thân Vương đại nhận phải giữ lời hữa chứ
- Được rồi, ta miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích đó của ngài. Ngoài ra, ngài từ lục tầng mà muốn đột phá lên thất tầng thì cơ bản không phải có bao nhiêu nguyên thạch thì có thể giải quyết được vấn đề đâu. Từ thời kỳ Luyện Cốt đến thời kỳ Luyện Tâm, nếu như nguyên thạch có thể giải quyết được vấn đề thì hừm, đợi sau này rồi nói tiếp vậy.
Sở Mặc điềm nhiên nói.
- Ngươi thực sự hiểu về nó sao?Giọng nói già nua trong không trung chan chứa kinh ngạc, rồi sau đó ngữ khí của y đã hoàn toàn thay đổi so với trước đó:
- Được rồi, anh bạn nhỏ, chúng ta hứa chắc như vậy nhé, lão gia ta đợi ngươi!
- Không được phép giám sát ta nữa, tiểu thiếu gia ta ghét nhất cảm giác bị người khác đứng trong bóng tối chằm chằm theo dõi mình.
Sở Mặc tức giận phì phì nói.
- Ta sẽ không làm vậy nữa!
Giọng nói trong không trung trả lời hắn một cách chắc chắn.Cho tới lúc này thì trong lòng Sở Mặc đã chắc chắn rằng.
Kể từ khi đại náo Thân Vương phủ cho tới khi mắng chửi Hạ Kinh một cách không kiêng nể gì hết như vậy, rồi lại đén lúc điềm tĩnh đối phó với vị Đại Cung Phụng trong Thân Vương phủ, tất cả lý lẽ của Sở Mặc hoàn toàn dựa vào viên ngọc đang đeo trên người mình!
Nếu không thì đừng nói tới vị cường giả cảnh giới đỉnh cao lục tầng như vị Đại Cung Phụng này, ngay cả đến Hạ Kinh muốn giết chết Sở Mặc cũng dễ như trở bàn tay mà thôi!
Nhìn Thân Vương Hạ Kinh với dáng vẻ xum xoe nịnh nọt mình,trong lòng Sở Mặc thầm nghĩ: Quyền, Thế trong thế giới trần tục này quả thật có thể làm được quá nhiều chuyện, nhưng cũng có những thứ còn quan trọng hơn cả quyền thế!
Đó chính là việc nắm giữ trong tay vận mệnh của kẻ khác!
Nhưng, tất cả những điều đó cần phải có thực lực. Thực lực ở đây không đơn thuần chỉ đến chiến lực mà một sức mạnh tổng hợp!
Sở Mặc cuối cùng cũng hiểu được rằng vì sao trên thế giới này y sư đỉnh cao lại nhận được sự trọng vọng của mọi người đến như vậy.Khi ngươi có thể nắm bắt được mệnh mạch của người khác thì cho dù sức lực của ngươi có yếu ớt đến nhường nào thì cũng tuyệt nhiên không có bất cứ kẻ nào dám làm hại đến một sợi tóc của ngươi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...