Hổ Liệt trầm ngâm nói:
Người nắm giữ bí thuật này không nhiều, về hỏi thăm một chút là biết kết quả. Đầu tiên phái bù nhìn đi Tiên giới hại ngươi, sau đó lại có sát thủ đuổi giết ngài không tha... Thủ đoạn này kịch liệt thật.
Nguyệt Khuynh Thành nói.
Hổ Liệt cười cười:
Ta phỏng chừng, kịch liệt chân chính còn ở phía sau.
Hổ Liệt nhất ngữ thành sấm.
Mấy ngày sau, ba người bị chặn đường.
Những người này rất xa lạ, Hổ Liệt cũng không nhận ra, nhưng bọn họ lại biết Sở Mặc. Lúc này Sở Mặc đã khôi phục tướng mạo sẵn có. Cũng không thi triển bách biến thuật.
Sở Mặc đúng không? Đại nhân trẻ tuổi, kẻ hủy diệt? Ha ha, may mắn ta không phải đại nhân trẻ tuổi, cho nên tin rằng ngươi không kết thúc được ta.
Một thanh niên tóc dài rối tung liếc xéo Sở Mặc, phía sau có bốn lão giả, hai thị nữ.
Trong lòng Sở Mặc hơi lạnh, đưa tay ngăn cản Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành.
Đế Chủ!
Một trong bốn lão già là đại lão Đế Chủ nhất trọng cảnh! Đế Chủ nhất trọng, nghe hơi thấp so với tứ trọng, ngũ trọng, cũng có phần yếu.
Nhưng đó là so ai với ai!
Nhất trọng cảnh Đế Chủ đối mặt Đế Chủ bậc cao chỉ có thể quỳ. Nhưng nếu chống lại Chân Tiên tu sĩ... đó chính là tồn tại như thần!
Chớ nói chi hiện giờ Sở Mặc chống lại Chân Tiên đỉnh cao, tối đa cũng chỉ có thể tự bảo vệ bất bại, với một Thiên Tiên tu sĩ đã là kỳ tích! Nhưng nếu để cho hắn đánh tu sĩ trên Đế chủ, có đạo tâm, tự tin vô địch cũng không thể trở mình thành một Đế Chủ!
Chớ nói trước mắt không chỉ có một Đế Chủ! Ba lão già, toàn bộ đều là tu sĩ Chân Tiên đỉnh cao.
Thanh niên tóc dài miệng nói không phải là đại nhân trẻ tuổi, nhưng cảnh giới của hắn cũng là Chân Tiên đỉnh cao, hơn nữa còn là huyết mạch màu xanh của thiên kiêu. Tuổi cũng trẻ vô cùng...!
Hai nữ tử chưa tới Chân Tiên nhưng đều là Thiên Tiên đỉnh cao, cũng có huyết mạch màu lục, cũng là tuổi trẻ thiên tài.
Tổ hợp đó, muốn nói không phải đại nhân trẻ tuổi thì chẳng ai tin.
Thương Khung Thần Giám sau khi Sở Mặc tỉnh lại cũng đã khôi phục đủ loại năng lực. Đương nhiên, những năng lực này với Sở Mặc hiện giờ chủ yếu là phụ trợ. Hơn nữa Sở Mặc đã lâu không ỷ lại năng lực của Thương Khung Thần Giám. Lúc trước Tề Bác không nhận ra sát thủ tồn tại, Sở Mặc lại biết chính xác bổ ra một đao làm sát thủ bị thương nặng, đó là nhờ Thương Khung Thần Giám nhắc nhở!
Hiện giờ nhìn thấy đám người kia, căn bản không đợi Sở Mặc kết nối, Thương Khung Thần Giám đã truyền tin tức vào đầu Sở Mặc.
Cho nên, Sở Mặc mới ngăn cản Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành.
Hắn nhìn thanh niên hơn ba mươi tuổi, trầm giọng nói:
Ta nghĩ, chúng ta không quen.
Đương nhiên, nhưng không sao, ta biết ngươi là được. Ha ha, đồ rác rưởi ở Nhân Giới may mắn thoát một mạng. Không ng ngờ giãy dụa bò được tới Thiên giới. Cơduyên, khí này vận... Chậc chậc.
Đúng là mạnh.
Trong mắt Sở Mặc lộ ra vẻ băng lãnh.
Giờ này hắn có thể xác định, đám người mười phần có liên quan với Huyết Ma Lão Tổ!
Vì ngoài những người thân cận nhất, gần như không ai biết chuyện hắn ở Nhân Giới. Nhất là kiếp nạn ông nội, Hứa Nhị Phù, đám người Na Y gặp nạn!
Cũng là trường kiếp nạn kia mới làm Sở Mặc chân chính trưởng thành. Không dễ rơi lệ, cũng không dễ thổ lộ với người khác. Bắt đầu thận trọng, bắt đầu chân chính bước lên con đương tu hanh. Thanh niên này trước mắt có ý nhắc tới Nhân Giới, Sở Mặc nhìn hắn:
Huyết Ma Lão Tổ là gì của ngươi?
Thanh niên tóc dài cười ha hả, dường như rất đắc ý:
Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái. Nhưng lần này... Ngươi đã đoán sai! Ta không có quan hệ với Huyết Ma Lão Tổ.
Sở Mặc cười lạnh nói:
Ngươi sợ ta mở truyền âm thạch, quay đầu lại bị vây công thôi.
Thanh niên cười lạnh, vẻ mặt khinh thường. Nhưng Sở Mặc phát hiện, nữ tử mắt sáng răng trắng lại cứng đờ mặt, trong mắt có phần không dám tin.
Sở Mặc cười tủm tỉm nhìn hai nữ tử:Hẳn các ngươi không biết, đại nhân trẻ tuổi mình đi theo là nanh vuốt của lão già Huyết Ma Lão Tổ?
Trên Thiên Lộ, ngay cả đề cập tục danh cũng sẽ bị Thiên Lộ phong ấn. Cho đến giờ bên ngoài chưa có đại năng nào dùng thần thức đâm thủng Thiên Lộ, cảm nhận địa phương này. Cho nên Sở Mặc chửi Huyết Ma Lão Tổ không hề lưu tình.
Một trong hai nữ tử lớn tiếng quát:
Câm miệng! Không được nói xấu đại nhân chúng ta!
Sở Mặc ha hả cười lạnh:
Còn đại nhân... Hắn không nói sao, hắn không phải đại nhân trẻ tuổi, hắn chỉ là bàn tọa của Huyết Ma lão cẩu, một tiểu cẩu! Ngươi muốn chết!
Thanh niên tóc dài bị chọc giận, nháy mắt ra tay!
Trong hư không chợt hình thành bàn tay lớn mang theo khí tức mênh mông, nặng như ngọn núi hung hăng đánh về phía Sở Mặc!
Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành vừa muốn động, Sở Mặc đã gầm nhẹ một tiếng: “Lui! “ Nói xong, kéo Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành lùi về phía sau.
Hai người đều là Chân Tiên đỉnh cao, hành động không chậm. Ba người kết hợp, trong thời gian ngắn đã rời xa hơn vạn dặm.
Thanh niên tóc dài cười lạnh, đuổi theo!
Bốn lão già theo sát, bọn họ không ra tay, nhưng vẫn đi theo bảo hộ thanh niên tóc dài này!
Giúp ta ngăn tên khốn kiếp này lại!
Sở Mặc đồng thời truyền âm cho Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành. Hai người không có chút gì do dự, trực tiếp ra tay đánh vào bàn tay thanh niên tóc dài ngưng kết trong hư không.
Ầm ầm!
Một tiếng vang lớn, bàn tay trực tiếp vỡ thành vô số khối!
Lúc này, hai lão nhân Chân Tiên đỉnh cao một trái một phải bay thẳng đến chỗ Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành.
Lão nhân Chân Tiên đỉnh cao còn lại và Đế Chủ nhất trọng cảnh vẫn tà tà bay theo, nhìn như xem náo nhiệt, nhưng tinh lực lại hoàn toàn tập trung vào chỗ Sở Mặc!
Hiển nhiên, bọn họ sẽ không cho Sở Mặc chạy trốn. Sở Mặc đảo mắt, đồng thời truyền âm cho Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành:
Các ngươi cố chốc lát, chịu không được thì bỏ chạy, ngàn vạn lần đừng đánh bừa, ta đã có cách!
Nói xong, Sở Mặc trực tiếp vận hành Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, trực tiếp trốn xa.
Nhìn qua... Dường như không hề để ý tới bằng hữu cùng tùy tùng!
Thanh niên tóc dài cười ha ha:
Hoá ra ngươi là rác rưởi bỏ rơi đồng bạn, giết ngươi sẽ chẳng có gánh nặng tâm lý nào! Hôm nay ngươi đừng hòng chạy!
Nói xong đuổi theo Sở Mặc, trong lời nói đầy trêu tức và khiêu khích, tận lực trào phúng. Sở Mặc không lên tiếng, vùi đầu trốn xa, Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ tới cực hạn. Nhìn qua như bán mạng mà chạy.
Trong chớp mắt, Sở Mặc đã đi xa mấy chục van dăm, thanh niên kia vẫn theo sau.
Không được... Khoảng cách này còn chưa đủ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...