Nhắc tới ca ca, cảm xúc Hổ Liệt trầm xuống. Sở Mặc nhìn Hổ Liệt hỏi:
Tìm được kẻ thù rồi sao?
Hổ Liệt lắc đầu:
Không tìm được người cụ thể, nhưng đã có đối tượng hoài nghi.
Sở Mặc nhìn Hổ Liệt:
Ai?
Hổ Liệt khẽ thở dài:
Là gia tộc đang có hận thù sâu nhất với ngươi.
Sở Mặc nhướng mày:
Gia Cát gia? Hổ Liệt gật đầu:
Nhưng cũng chỉ là hoài nghi, không có chứng cớ xác thực.
Vậy sao lại nghi tới Gia Cát gia?
Sở Mặc cảm thấy Gia Cát gia đã đủ xui xẻo rồi, không biết giờ họ phái bao nhiêu con cháu vào Thiên Lộ. Dù sao đi nửa đường đã bị Tử Yên Đế Chủ giết chết một phần. Tiến vào Thiên Lộ, một đại nhân trẻ tuổi cấp bậc thiên kiêu thăng tiến Đế Chủ bị mình phá, sau đó lại giết không ít cường nhân.
Giờ không biết dư lại bao nhiêu, nhưng cả Gia Cát gia hẳn hận mình muốn chết?
Hổ Liệt có chút phẫn hận nói:
Ca ca ta chết không lâu sau, Thiên giới làm ra mấy viên đan dược dùng hổ tộc sinh linh làm nguyên liệu luyện chế thành. Bề trên tộc ta can thiệp, bên kia lại nói lànguyên liệu từ lâu... Hơn nữa thiên giới hổ tộc không chỉ có chúng ta, còn có tiểu bộ lạc và tán tu. Nhưng chúng ta vẫn hoài nghi đan dược kia dùng ca ca ta luyện chế thành! Bởi vì chỉ có huyết mạch hổ tộc thiên kiêu luyện chế thành đan dượ, mới có hiệu quả kỳ lạ. Sau chúng ta kiên trì không ngừng truy tra, rốt cục tra được nhóm đan dược đến từ Gia Cát gia! Cuối cùng chúng ta tập trung vào một người, chính là kẻ từng truy giết ngươi Gia Cát Lãng!
Hổ Liệt đỏ mắt, thanh âm sung mãn đau buồn, trầm giọng nói:
Chuyện này ta chưa từng nói với ai. Ta không muốn nói vì ta quá yếu! Nếu ta đủ hùng mạnh, nhất định sẽ diệt trừ toàn bộ Gia Cát gia tộc! Giết một hai kẻ đâu thể tiêu trừ mối hận trong lòng ta?
Sở Mặc và Nguyệt Khuynh Thành ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút thổn thức. Khó trách Hổ Liệt dùng đan dược do máu Chân Tiên luyện thành không chút do dự, hoá ra không chỉ chủng tộc bất đồng không có cảm giác tội lỗi mà vì ca ca của Hổ Liệt bị người của Gia Cát gia hại chết!
Hiện tại còn thiếu chứng cớ, chỉ cần có chứng cớ là có thể trăm phần trăm xác nhận thức chuyện này do bọn họ làm.
Tuy nhiên ở tu hành giới, nhiều khi cũng không cần chứng cớ.
Sở Mặc vỗ vai Hổ Liệt, sau đó nói:
Cuối Thiên Lộ đấy, ngươi đi không?
Đi!
Hổ Liệt lớn tiếng nói:Ta không thể không có lý tưởng mãi được, ta nhất định phải tỉnh lại. Các ngươi nói rất đúng, tu hành vốn là cưỡng cầu. Không bắt buộc thì sao có cảnh giới tối cao? Không có chấp niệm thì đâu thể thành cường nhân.
Được, chúng ta đi!
Sở Mặc cười, cùng Hổ Liệt đập tay thề.
Nguyệt Khuynh Thành thập phần vui vẻ, nhiều người nhiều lực lượng, chớ đừng nói mấy ngày nay Hổ Liệt vẫn chiếu cố nàng như ca ca. Cho tới hôm nay nàng mới biết hoá ra Hổ Liệt cũng có mặt yếu đuối.
Điều này không làm Nguyệt Khuynh Thành coi thường hắn, ngược lại càng coi trọng Hổ Liệt hơn. Một người, chỉ khi hiểu được trách nhiệm, hiểu được gánh vác, mới là trưởng thành chân chính.
Ba người lên đường, Sở Mặc hỏi Hổ Liệt bởi vì sao lại có tranh chấp với Tề Bác.
Hổ Liệt cười khổ nói:
Trước khi tiến vào Thiên Lộ chẳng phải Tề Bác đầy địch ý với ngươi trên bản tin sao? Cũng trào phúng cả Long Thu Thủy.
Ta không biết vì sao hắn nhằm vào ta.
Sở Mặc cười khổ nói.
Về lời của Tề Bác và Khổng Hoành Nghĩa nhằm vào hắn trên bản tin, từ đầu Sở Mặc không biết vì hắn đang ngộ đạo. Nhưng sau khi thoát khỏi ngộ đạo, Thiên Lộmở ra. Hắn mải đi nên cũng không chú ý.
Tuy nhiên Sở Mặc có biết cũng chẳng để ý. Nhìn Hổ Liệt nói:
Hắn sẽ không vì thế mà tìm các ngươi gây phiền toái chứ?
Hổ Liệt gật đầu:
Đúng thế... Hơn nữa cũng không giống ngứa mắt người. Dường như còn có nguyên nhân gì khác.
Nguyệt Khuynh Thành nói:
Đúng, lúc ấy Hổ Liệt đại ca đang bế quan, ta giúp hắn hộ pháp, nếu như không có bọn họ quấy rầy thì Hổ Liệt đại ca đã đột phá đến cảnh giới Đế Chủ rồi.
Sở Mặc nhíu mày:Bọn họ muốn đoạt đạo quả của ngươi?
Hổ Liệt liếc mắt:
Ngươi làm như ai cũng đáng sợ như ngươi sao? Ta lúc ấy chưa tới một bước kia, bị bọn họ quấy nhiễu chỉ ảnh hưởng chút thôi. Nhưng nếu ngươi không tới kịp, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm thật.
Xem ra ta giết một tùy tùng cũng không tính giết nhầm.
Sở Mặc lẩm bẩm nói.
Đương nhiên không nhầm, chính tên khốn khiếp đó đánh vào chỗ ta bế quan!
Hổ Liệt tức giận nói.
Vậy xem như ta giúp huynh trưởng xả tức? Sở Mặc cười nói.
Hổ Liệt gật đầu:
Đúng vậy, cho nên phải cảm ơn ngươi, ha ha ha!
Nguyệt Khuynh Thành nói:
Ta thấy Tề Bác dường như cũng không tà ác đến trình độ đó, ít nhất hắn vì tùy tùng nguyện thua. Nhưng sao lúc đó hắn lại nhằm vào công tử?
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, nói:
Chuyện này rồi sẽ được phơi bày đấy, tựa như tên sát thủ kia...
Hổ Liệt trầm giọng nói:
Thiên giới có tổ chức sát thủ nhưng quy củ là một kích không trúng trốn xa ngàn dặm, sẽ không ra tay lần thứ hai. Cho nên, người này đã phá hủy quy củ sát thủ, hắn nhất định là sát thủ không thể nghi ngờ. Thế nên nhất định có vấn đề. Hắn được mệnh lệnh, hẳn là không tiếc bất cứ giá gì cũng phải giết ngươi.
Nguyệt Khuynh Thành nói:
Hận công tử như vậy, hẳn là Gia Cát gia rồi.
Hổ Liệt lắc đầu:
Không đúng, đại tộc Thiên giới có quy củ bất thành văn, ân oán cá nhân tự giải quyết. Gia cát gia có căm hận hiền đệ cũng không thể thuê sát thủ. Bởi vì đó là phá hỏng quy củ. Nguyệt Khuynh Thành ngẫm nghĩ một chút:
Bọn họ có thể thuê sát thủ giết người, người khác cũng có thể thuê sát thủ đến đánh lén con cháu gia tộc họ.
Nhưng ngoài Gia Cát gia, còn ai có động cơ đó?
Hổ Liệt vò đầu, sau đó nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút:
Các ngươi nhớ lúc tên sát thủ kia bỏ chạy đã ném ra một người bù nhìn thế thân không?
Nhớ, đó là một loại bí thuật.
Hổ Liệt nói. Sở Mặc nhìn Hổ Liệt:
Ở Tiên giới từng có một cường nhân muốn giết ta. Sau khi thất bại khí tức của hắn bùng phát gần như đạt đến Đại La Kim Tiên, thiếu chút nữa cả phiến hư không không xong.
Hổ Liệt kinh hô:
Hả? Không sợ gánh vác thiên đại nhân quả sao?
Sở Mặc nói:
Bị ta chém đầu.
Dù biết Tiên giới không có việc gì, Sở Mặc vẫn mạnh khỏe, nhưng Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành vẫn nghĩ mà sợ. Tiên giới không phải là Thiên giới, nếu có một pho tượng Đại La Kim Tiên tự nổ, quả thực chính là hủy diệt.
Tuy nhiên Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành đều mẫn cảm bắt được trọng điểm.
Hổ Liệt nhìn Sở Mặc:
Bù nhìn?
Sở Mặc gật đầu:
Đúng, bù nhìn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...