Sở Mặc cảm thấy xúc động trong lòng. Đây là lần đầu tiên hắn nghethấy sư phụ của mình nói tới hai chữ Linh Giới.
Máu ở trong thùng lúc này vẫn cứ bỏng rát như lúc ban đầu, nó đang không ngừng thiêu đốt lấy toàn thân của Sở Mặc. Cái cảm giác đó kỳ thực còn khủng khiếp và đau khổ hơn lúc Ma Quân hành hạ hắn nhiều!
Vì thế nên Ma Quân mới buộc phải phân tán sự tập trung của Sở Mặc, như vậy mới khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Dù sao thì Sở Mặc cũng là một tên thiếu niên kiên cường, hắn hiểu được tấm lòng của sư phụ mình, cũng hiểu được cơ hội này chỉ e là trong cả Tứ Tượng đại lục này cũng chẳng có mấy người được như hắn.Đúng vậy, là hưởng thụ.
- Sư phụ, người có thể nói với con về người được không? Ví dụ... nói về thế giới của người đó, nó như thế nào? Sau này... sớm muộn gì con cũng sẽ đi tới Linh Giới, vậy chẳng bằng người cứ nói trước với con đi, Linh Giới như thế nào vậy?
Sở Mặc hỏi.
- Ta không phải là người của Linh Giới.
Lần này Ma Quân đã không từ chối trả lời câu hỏi của hắn nữa. Gã kéo một chiến ghế tới, ngồi xuống phía đối diện Sở Mặc, điềm đạm nói:
- Ta tới từ Tiên Giới!- Á?
Mặc dù Sở Mặc đang bị thùng máu nguyên thú thất giới này hành hạ cho muốn chết dở sống dở, toàn thân như đang muốn tan chảy ra. Nhưng khi nghe thấy câu nói đó của Ma Quân thì hắn vẫn không thể nén nổi sự kinh ngạc mà trừng hai mắt há hốc mồm ra nhìn Ma Quân và lắp bắp hỏi lại:
- Tiên... Tiên Giới?
Ma Quân nhìn Sở Mặc một cái rồi nói:
- Nhân ngoại hữu nhân, Thiên ngoại hữu thiên, ngươi từng nghe tới câu nói này chưa?- Con đương nhiên là từng nghe qua rồi...
Sở Mặc kinh ngạc nhìn Ma Quân rồi nói:
- Ý của sư phụ muốn nói rằng bên trên Linh Giới còn có Tiên Giới? Vậy... phía trên Tiên Giới... có còn gì nữa không?
Ma Quân ngẩng đầu lên, cố gắng hồi tưởng thật lâu rồi sau đó thở dài một cái và nói:
- Còn có Thiên Giới.
Vẻ mặt của Sở Mặc thể hiện rõ sự trấn động vì bị làm cho kinh ngạc, hắn dường như quên đi nỗi thống khổ trên người mình. Sở Mặc có nằm mơ cũng không thể nghĩ được rằng sư phụ của mình lại đến từ một thếgiới còn cao cấp hơn cả Linh Giới.
- Trong Tiên Giới... những người sống trong đó đều là các tiên nhân sao? Còn Thiên Giới thì sao? Những người sống trong đó là những người nào vậy, sư phụ? Là thiên nhân sao?
Sở Mặc hỏi với vẻ mặt kinh ngạc tột độ.
Ma Quân nhìn Sở Mặc một cái rồi thản nhiên nói:
- Tiểu tử à, những chuyện đó còn cách ngươi xa xôi vô cùng, ta trước giờ không muốn nói cho ngươi biết, không phải vì ta muốn giấu giếm ngươi thứ gì, mà vì ta lo sợ ngươi sẽ bị trấn động mạnh mà thôi! Thế giới mà ngươi hiện tại đang sống đây, Tứ Tượng đại lục, được gọi làNhân giới hay có tên gọi khác là phàm giới.
- Vậy tại sao hôm nay... ngươi lại đột nhiên nói với con những chuyện này vậy?
Sở Mặc hỏi.
- Vì ngươi còn mạnh mẽ hơn ta tưởng, cho dù có biết những chuyện này đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì đáng lo ngại hết.
Ma Quân nói.
- Hi hi, đúng là vậy đó, con rất kiên cường! Sớm muộn gì con cũng phải đi tới Linh Giới để tìm vợ của mình!Sở Mặc nheo mắt mỉm cười nói:
- Tuy con sống trong phàm giới, nhưng vậy thì đã sao chứ? Con có một sư phụ đến từ Tiên Giới! Con có tâm pháp tốt nhất trên thế gian này! Vì thế nên con chẳng có gì phải sợ hết!
Ma Quân nhìn Sở Mặc, do dự một lúc, gã muốn nói điều gì đó mà chưa nói được ra thành lời.
Kỳ thực thì gã muốn nói với Sở Mặc rằng muốn cưới được tiểu công chúa của tộc đó là điều không thể nào thực hiện được. Ngoài ra, phân thân vì bị phá vỡ đột ngột nên bổn thể ở bên kia chỉ nhận được một bộ phận thông tin khiếm khuyết mà thôi, bổn thể còn phải chịu được vếtthương lớn, chắc chắn sẽ không còn nhớ nổi hắn là kẻ nào nữa!
Ma Quân hiểu rất rõ rằng nếu gã nói cho Sở Mặc biết những điều này thì tên tiểu tử này... chắc chắn sẽ bị sốc!
Cho dù có kiên cường đến đâu đi chăng nữa thì chỉ e là hắn cũng chẳng thể chịu đựng nổi cú sốc này.
Vì thế nên đợi đến ngày nào đó hắn có thể tự mình tới Linh Giới mà phát hiện ra điều đó thôi.
Hoặc có lẽ cho dù rằng hắn có thể bay được đến Linh Giới, nhưngchưa chắc đã có cơ hội gặp được cô nương đó. Lúc này Sở Mặc vẫn còn nhỏ như vậy, thời gian trôi qua... rồi tất cả cũng nhạt dần thôi, phải vậy không?
Ma Quân nghĩ vậy.
Sở Mặc tắm máu nguyên thú hai tiếng tròn, mãi cho tới khi hắn cảm thấy linh hồn của mình cũng chuẩn bị dung hòa vào thùng máu rồi thì Ma Quân mới chịu nhấc hắn ra khỏi.
Không phải vì Sở Mặc không muốn tự mình đi ra khỏi đó mà là vì lúc này hắn ngay cả đến một ngón tay cũng không thể tự mình cử độngđược nữa rồi.
Sở Mặc cảm thấy toàn thân mình dường như đã hoàn toàn biến mất rồi. Khi được Ma Quân nhấc ra khỏi thùng máu nguyên thú, hắn hoàn toàn không có một chút cảm giác nào hết.
Tiếp theo đó, Ma Quân lại lấy ra một chiếc thùng gỗ lớn khác, bên trong đó có đủ các loại thảo dược, một mùi thuốc nồng nặc bốc lên từ miệng thùng gỗ.
Ma Quân ném Sở Mặc vào trong chiếc thùng gỗ đó và nói:
- Ngâm mình trong đó một canh giờ là được.Nói đoạn, gã biến mất tăm, ngay cả chiếc thùng gỗ chứa đầy máu nguyên thú ban nãy cũng đã biến mất.
- Hú!
Một hồi lâu sau, Sở Mặc mới có thể thở hắt ra một cái. Cuối cùng thì hắn cũng đã cảm nhận được cơ thể của mình rồi. Lại một canh giờ nữa trôi qua, Sở Mặc cảm thấy toàn thân mình dường như có chút cảm giác, bắt đầu trở lại là cơ thể của chính mình.
Nhìn lại thân thể có phần hơi gầy guộc của mình, hắn lẩm nhẩm trong miệng:
- Hai năm... mỗi tháng tắm ba lần, một năm ba mươi sáu lần, hai năm tổng cộng là bảy mươi hai lần.. Hiện tại... còn lại bảy mươi mốt lần sao? Hi... thật tốt quá.
Nói đoạn, hắn bèn bò ra khỏi thùng gỗ, rửa người sạch sẽ, thay bộ quần áo mới rồi sảng khoái bước ra khỏi cửa.
Thực ra mà nói thì Sở Mặc không hề cảm thấy bản thân mình sau khi tắm máu nguyên thú xong đã có những thay đổi lớn như thế nào.
Điều này khác hoàn toàn với cảm giác mà mỗi lần tuy luyện sau khi Thiên Ý Ngã Ý thêm được một ít chữ... Hai cảm giác này khác nhau hoàn toàn.
- Hoặc có lẽ rèn luyện thân thể cần một quá trình thật dài chăng?
Trong lòng Sở Mặc hiểu rõ rằng dù sao cũng phải mất hai năm mới có thể đạt được đến thất cấp... Tên Cao Anh Tuấn đó mới sinh ra đã có thể chất cửu cấp rồi, ta không thể so bì được với y!Sau khi Sở Mặc ra khỏi cửa nhưng lại không đi tới thân vương phủ mà hắn lại tới phía Hứa phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...