- Tự nổ sao? Vậy để ta làm thuốc!
Sở Mặc quát lạnh một tiếng, trực tiếp tế ra Hỗn Độn Hồng Lô.
Sau khi thăng tiến cảnh giới Thiên Tiên rốt cục có thể phát huy ra một bộ phận uy lực của Hỗn Độn Hồng Lô, nó không còn là một khí cụ luyện đan đơn giản mà là một thần khí thật sự có thần uy lớn lao!
Vù!
Hỗn Độn Hồng Lô phát ra tiếng vù vù kịch liệt, bên trong truyền tới một cỗ sức mạnh to lớn, trực tiếp hút hai gã tu sĩ Thiên Tiên Gia Cát gia vào.
Sau đó Hỗn Độn Hồng Lô nháy mắt trở nên lớn như một tòa nùi, lại hút hai gã đại tu sĩ Chân Tiên khác vào.
Trong ánh mắt Sở Mặc bắn ra hai đạo thần quang, vận chuyển Ngũ Sắc Đạo Đại trong Đan Điền tới cực hạn, thúc dục Hỗn Độn Hồng Lô phải sinh sôi luyện hóa bốn đại tu sĩ Gia Cát gia này!
Sau đó hắn xuất ra Tam Muội Chân hỏa, Tam Muội Chân hỏa nháy mắt tăng vọt trong hư không hóa thành ngọn lửa ngập trời, gần như bao phủ trọn Hỗn Độn Hồng Lô.
Bốn gã đại tu sĩ Gia Cát gia không ngừng điên cuồng tấn công ở trong Hỗn Độn Hồng Lô, khiến Hỗn Độn Hồng Lô phát ra từng tiếng gần rú thật lớn, còn đáng sợ hơn cả sấm sét.
Nhưng bọn họ căn bản không thể lao ra khỏi Hỗn Độn Hồng Lô, không ngừng phát ra tiếng kêu rên ở bên trong, chỉ trong chốc lát tiếng kêu rên kia liền biến mất.
Tam Muội Chân hỏa dần dần nhỏ đi, Hỗn Độn Hồng Lô cũng thu nhỏ lại, đến cuối cùng thu lại thành cỡ bằng bàn tay trở lại trong tay Sở Mặc.
Sở Mặc khẽ đảo đổ ra bốn viên đan dược trắng muốt như ngọc, hai viên trong đó màu sắc sáng rõ hơn một tí, đó là đan dược được luyện thành từ một thân máu huyết của hai tu sĩ Chân Tiên, lực lượng cùng đạo hạnh cả đời của bọn họ… gần như đều ngưng tụ thành đan dược.
Sở Mặc nhe răng cười với Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành:
- Một người hai viên.
Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành có chút si ngốc, nhìn Sở Mặc đang tươi cười, bọn họ thậm chí không thể tin được một màn vừa rồi kia.
Bọn họ là người tu hành, không phải thiện nam tín nữ, tự nhiên biết trong giới tu hành có vô số pháp môn có thể luyện hóa một thân máu huyết đạo hạnh của tu sĩ khác. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy… lại là một chuyện khác, tất cả đều bị chấn động, ngơ ngác nhìn Sở Mặc.
- Sao thế? Cảm thấy ta tàn nhẫn sao?
Sở Mặc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngay cả hắn cũng cảm thấy thủ đoạn này của mình quá mức tàn nhẫn. Nhưng ở trong chiến đấu ngươi chết ta sống, nếu không làm như vậy sẽ bị địch nhân đánh chết!
Đồng dạng sẽ không cho ngươi có bất kỳ cơ hội sinh tồn nào!
Nếu là bọn họ có cơ hội có thể luyện hóa đối phương thành đan dược, khẳng định cũng sẽ không bỏ qua!
- Không, đương nhiên không phải.
Hổ Liệt nói:
- Ta chỉ là tò mò… huynh đệ, ngươi rốt cục còn bao nhiêu thủ đoạn nữa?
Sở Mặc bật cười ha hả:
- Không nhiều lắm…
Hổ Liệt không kìm nổi liếc mắt, lẩm bẩm nói:
- Ta cũng nhịn không được muốn làm tùy tùng của ngươi rồi.
Sở Mặc quét mắt nhìn hắn một cái:
- Ngươi nghiêm túc sao?
- Ha ha, nói giỡn, nói giỡn thôi…
Hổ Liệt liên tục xua tay, hắn đường đường là thiếu chủ Hổ tộc, cho dù hắn nguyện ý, Hổ tộc cũng sẽ không nguyện ý. Nếu hắn dám trở thành tùy tùng của người khác, chỉ sợ Hổ tộc sẽ lập tức phái người tới thanh lý môn hộ.
Nguyệt Khuynh Thành có chút sợ hãi nhìn bốn viên đan dược trong tay Sở Mặc, lẩm bẩm nói:
- Ta… ta không cần, ta không dám ăn cái này…
Hổ Liệt nhìn thoáng qua Nguyệt Khuynh Thành, cười nói:
- Càng là máu của tu sĩ cường đại sẽ càng vô cùng quý báu, ta dám cam đoan mấy viên Sở Mặc luyện chế này, mỗi một viên… đều là báu vật vô giá thật sự.
- Ngươi, ngươi giữ đi, ta không cần.
Trong đôi mắt Nguyệt Khuynh Thành mang theo vài phần sợ hãi.
Hổ Liệt cười ha ha, trực tiếp tiếp nhận bốn viên đan dược từ trong tay Sở Mặc, sau đó nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Không lưu lại cho ngươi sao?
Sở Mặc lắc đầu:
- Ta cũng thấy hơi ghê tởm….
- Xì!
Hổ Liệt xem thường Sở Mặc, sau đó nói:
- Sau này có bao nhiêu… ngươi cứ cho ta! Nhất là món lòng của Gia Cát gia, ca ca đi ra khỏi Thiên Lộ là có thể trực tiếp vọt tới Đế Chủ tầng năm, sáu!
Đúng lúc này Sở Mặc đột nhiên cảm giác được một cỗ mãnh liệt không rõ bao phủ thân thể hắn, trong mắt của hắn nháy mắt bắn ra hai đạo thần mũi nhọn.
Keng!
Thí Thiên ngang trời bộc phát ra Thiên sát cơ kinh sợ.
Thương Khung Thần Giám trong ngực Sở Mặc bộc phát ra thần quang vô lượng.
Bàn tay của hắn còn chưa thu Hỗn Độn Hồng Lô về, cũng trong nháy mắt này treo trên đỉnh đầu Sở Mặc, rũ xuống hàng đống hỗn độn khí.
Ầm!
Thân thể của Sở Mặc trực tiếp bị đánh ra ngoài.
Nửa người nháy mắt bị đánh nát!
Nếu không phải ba kiện thần khí phát tác, một kích này… đã muốn mạng của Sở Mặc!
Thí Thiên phát ra một tiếng kêu long coong, quét ra một đạo hào quang, trong hư không truyền tới một tiếng kêu đau, một đạo thân ảnh nháy mắt trốn xa.
- Huynh đệ!
- Công tử!
Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành cùng phát ra tiếng thét kinh hãi, sau đó liền nhìn thấy lò luyện đan trực tiếp thu thân thể Sở Mặc vào, hóa thành một đạo hào quang nháy mắt biến mất.
Thí Thiên cũng phát ra một tiếng kêu loong coong theo sau mà đi.
- Mau đi theo!
Hổ Liệt hét lớn.
Sắc mặt của Nguyệt Khuynh Thành tái nhợt như tuyết, không đợi Hổ Liệt nói cũng đã xông lên.
Trong hư không ở phương xa, một thanh nên sắc mặt tái nhợt, lấy tay che ngực, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ vô tận, vẻ mặt chật vật.
Máu tươi từ trong ngón tay hắn chảy ra, một đao Thí Thiên này, thiếu chút chém đôi nửa thân người của hắn. Nếu không phải hắn chạy nhanh, chỉ sợ sẽ bị thanh tà môn đao kia đao trực tiếp chém thành hai đoạn.
- Đáng tiếc... Không ngờ không thể thành công một lần giết chết hắn!
Người thanh niên này, rõ ràng là người trước kia vẫn canh giữ ở lối vào cửa Thiên Lộ. Hắn vẫn không tin Sở Mặc thật sự sẽ không đến Thiên Lộ lần này. Tuy rằng hắn cũng không biết rằng Sở Mặc là bởi vì chuyện gì mà Sở Mặc không xuất hiện, nhưng căn cứ mấy ngày nay theo các sự việc mà hắn tìm hiểu được về Sở Mặc, khiến cho hắn tin rằng, Sở Mặc cũng không phải loại gặp cứng thì kinh sợ đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...