Thí Thiên Đao

- Ý của ngươi là, thủ đoạn chủ yếu hắn dùng để khống chế sinh linh không phải người trên mảnh đất này chính là dùng sức mạnh thần niệm lớn để đe dọa sao? Sau đó lại để con khi bị ta chém đi đánh chết một ít kẻ không nghe lời sao?

Sở Mặc hỏi.

Đại Công Kê gật gật đầu:

- Đúng vậy, đám muỗi thối tha của tộc muỗi Hắc Thủy lúc trước cũng là một trong những nanh vuốt của hắn.

- Hiện tại hẳn là đã bị tộc chuồn chuồn tiêu diệt rồi.

Sở Mặc nói.

- Ha ha ha, vậy hắn càng không còn cái gì nữa!

Đại Công Kê nói:

- Chỉ cần các sinh linh nơi này lấy hết dũng khí rời khỏi nơi này, tên khốn kiếp Thất Tinh Tôn Giả đó căn bản cũng không thể làm gì bọn chúng. Uy áp thần niệm sao? Đã qua rồi.

Sở Mặc ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Vậy hãy để hắn sống ở đây vài năm.

Nói xong liền bay thẳng về phía Thất Tinh động.


Đại Công Kê hỏi:

- Ngươi làm gì thế?

- Đi mắng hắn!

Sở Mặc nói.

- ……..

Đại Công Kê ngây ngốc một chút, sau đó lẩm bẩm nói:

- Ngươi thật đúng là dám đi mắng!

Nói xong nó đột nhiên trở nên hưng phấn:

- Tiểu tử chờ ta chút, loại chuyện mắng người này sao có thể thiếu Kê gia?

Sau đó, hầu như toàn bộ sinh linh tồn tại trong khu vực lãnh thổ vạn dặm này, đều đã trải qua một cuộc náo nhiệt cả đời khó quên.

Kẻ mà sự tồn tại của y là nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng chúng nó, chửi nhau ở Thất Tinh Động với hai tên to gan lớn mật suốt một canh giờ. Cuối cùng bị mắng cho tức giận tới ngửa mặt lên trời mà rít gào. Hơi thở tản mát ra ép cho chúng gần như không thở nổi.

Nhưng đây cũng là ngày mà chúng cảm thấy sảng khoái nhất suốt bao nhiêu năm qua trong khu vực biên giới vạn dặm này. Sau đó, một số lượng khổng lồ các sinh vật không thuộc loài người ở đây, bắt đầu cuộc hành trình di cư của chúng, rời khỏi mảnh đất mà chúng đã cư trú vô số năm.

Không lâu sau đó nữa, lại có rất nhiều sinh vật không phải người, bắt đầu rời xa khỏi nơi này, tự tiến hành độ kiếp.

Nhất thời, toàn bộ Tiên Giới lại lâm vào chấn động.

Vô số tu sĩ loài người đều giật mình, không biết đã có chuyện gì xảy ra, vì sao chỉ mới một thoáng thôi mà lại có nhiều sinh linh không thuộc loài người phi thăng như vậy. Tuy có một bộ phận vẫn bị thất bại, nhưng đại đa số… đều vượt qua thiên kiếp thành công, từ nay về sau phi thăng lên Thiên giới.

Chân tướng toàn bộ vụ việc phải đợi tới hơn một tháng sau, có sinh linh không thuộc loài người tiến vào Huyễn Thần Giới công bố chút ít trên bảng tin.

- Sở công tử là ân nhân vĩnh viễn của thú tu Tiên Giới chúng ta!

- Hễ Sở công tử cần, thú tu phi thăng từ Tiên Giới chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp!

- Sở công tử là đại ân nhân của chúng ta!

- Nhắn Sở công tử: Khi nào thì thành lập Phiêu Diêu Cung ở Tiên Giới? Có nhận đệ tử thú tu không? Ta muốn đăng ký!

- Tính cả ta nữa!


- Ta cũng muốn đăng ký!

Cái tên đã yên lặng một hồi lâu lại bùng phát nổi tiếng. Vô số người đều đoán, đến cùng tên Sở Mặc kia lại làm trò gì rồi? Nhưng tất cả thú tu đều ngầm phối hợp với nhau rất ăn ý, một chữ cũng không nhắc tới Thất Tinh Động và vị trong Thất Tinh Động ở Tiên Giới kia!

Tuy rằng lắm người cảm thấy kỳ lạ, vì sao nhiều sinh linh không thuộc loài người phải cảm tạ Sở Mặc như vậy, nhưng bọn họ vốn chẳng thể nghĩ ra được nguyên nhân.

Mà lúc này, Sở Mặc đã sớm mang theo Đại Công Kê, trở về tới Phiêu Diêu Cung Tiên Giới.

Ngày hôm đó, hai người là hắn và Đại Công Kê ngồi trên nóc ThấtTinh Động, thi triển thuật Chí Tôn, cứng rắn chống chọi với uy áp của Thất Tinh tôn giả, chửi nhau một chập với y. Chọc cho Thất Tinh tôn giả gần như giận đến bốc hỏa, suýt chút nữa thì hộc máu.

Cuối cùng, Sở Mặc và Đại Công Kê mới nhìn nhau, ung dung rời khỏi nơi đó.

Đương nhiên, một đòn công kích đánh xuyên qua động Thất Tinh Chí Tôn cũng bị Sở Mặc và Đại Công Kê nhìn thấy. Họ suy đoán trong lòng. Bởi vì khi mắng nhau, Thất Tinh tôn giả rõ ràng có gì lo lắng ái ngại, thậm chí chẳng dám uy hiếp Sở Mặc là bao, gần như chỉ đem toàn bộ lửa giận đều trút cả lên thân Đại Công Kê. Thề một ngày nào đóphải ăn gà hầm sâm vàng…

Đối với điều này, Đại Công Kê đương nhiên là coi thường chẳng thèm để ý đến, sâm vàng đã nằm trong tay bọn họ, muốn đòi lại, trừ khi Thất Tinh tôn giả có thể tu luyện tới cảnh giới Đế Chủ, sau đó về Thiên giới.

Nhưng cho dù y trở về Thiên giới, cũng không chắc đã dám làm việc một cách lộ liễu. Dù sao còn rất nhiều người còn sống trên đời biết đến thân phận “phản đồ” này. Không ai có thể dễ dàng tha thứ, để cho một tên phản đồ trỗi dậy lần nữa. Sở dĩ hiện giờ không để tin Thất Tinh tôn giả còn sống trên đời lộ ra ngoài, có nguyên nhân lớn nhất là sợ năm đó y vẫn còn đồng lõa. Cho dù không có, nếu loại khốn kiếp như Huyết Ma lão tổ nghe nói đến mà cứu Thất Tinh tôn giả về Thiên giới, lúc ấy sẽ chẳng khác gì mua dây buộc mình.

Trong Phiêu Diêu Cung.

Sở Mặc hỏi Đại Công Kê:

- Ta nhớ hôm đó ngươi nói, nếu Thất Tinh tôn giả muốn trở lại Thiên giới, thì tu vi phải tăng lên đến Đế Chủ, sau đó đánh thông ra một con đường?

- Đúng vậy, thì sao?

Đại Công Kê nhìn Sở Mặc.


Sở Mặc nhíu mày nói:

- Hay nói cách khác, là tu sĩ cảnh giới Đế Chủ, cũng đã có thể tạo ra lối đi thông giữa Tiên Giới và Thiên giới, sau đó đưa người vào?

- Theo lý thuyết thì đúng là như vậy, nhưng làm thế thì cần rất nhiều nguyên vật liệu. Dù sao hiện giờ giữa Tiên Giới và Thiên giới có một bức tường ngăn cách rất dày. Muốn đào thông mà chỉ dựa vào sức người thôi là không được.

Đại Công Kê nói.

- Lúc trước ta từng gặp một chuyện tương tự.

Sở Mặc đem sự việc có con rối đáng sợ đến làm loạn vào ngày lập phái của Phiêu Diêu Cung kể lại một lần.

Đại Công Kê nghe xong, trợn mắt nhìn Sở Mặc:

- Ngươi nói con rối kia, chỉ là một bù nhìn rơm? Sau đó thì tăng hơi thở lên cảnh giới Đại La Kim Tiên? Định tự bạo?

Sở Mặc gật gật đầu:

- Đúng là như vậy.

Đại Công Kê trầm ngâm một chút nói:

- Thủ đoạn này sao giống loại Ma tộc thường dùng vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui