Lúc này, gia chủ của Bình gia xuất hiện bên cạnh Sở Mặc, khẽ mỉm cười:
- Thế nào?
- Việc này... đều là trước đó thương lượng xong xuôi rồi chứ?
Sở Mặc nhìn gia chủ Bình gia hỏi.
Gia chủ Bình gia lắc đầu:
- Chung Liệt và ta là huynh đệ sinh tử, lúc còn trẻ bọn ta cùng trải qua rất nhiều việc. Cho nên ta chỉ tìm một mình hắn. Chỉ có hắn là ta nắm chắc chắn nhất, còn về Cửu Nguyệt phái bên đó, thật sự không phải do ta liên lạc.
- Trước đây cũng là bọn họ đòi đánh đòi giết ta là dữ tợn nhất phải không?
Sở Mặc khẽ hỏi:
- Khi ở trong Huyễn Thần Giới cũng là Cửu Nguyệt Phái nói xấu ta thậm tệ nhất. Bây giờ bọn họ như vậy là ý gì chứ?
- Rất đơn giản, Đông Phương Trường Thắng con người này quá thông minh. Hắn phát hiện tình thế có gì đó bất thường, dùng thời gian ngắn nhất đưa ra quyết định, sau đó liền phản chiến với Hồ gia! Tới lúc đó lại tới bàn bạc với ngươi, việc này... tin rằng ngươi cũng khó mà truy cứu tiếp được!
Gia chủ Bình gia nói.
- Rất khó truy cứu tiếp?
Sở Mặc cười nhạt:
- Bọn họ và Hồ gia chó cắn chó, liên quan gì tới ta chứ? Thực ra cho dù là Chung gia... ta cũng không có nhiều thiện cảm với họ.
Gia chủ Bình gia cười gượng, nói:
- Trước đây một số lời nói của bọn họ quả là có hơi quá đáng, nhưng chỉ là diễn trò thôi. Thì cũng phải diễn cho đạt, ngươi nói có đúng không?
Sở Mặc liếc nhìn gia chủ Bình gia, sau đó gật đầu:
- Chung gia có thể không truy cứu, nhưng Cửu Nguyệt phái ắt phải giải thích hợp lý với ta.
Gia chủ Bình gia gật đầu, sau đó đột nhiên khua tay, lớn tiếng quát:
- Lên!
Hàng loạt tu sỹ cao cấp của Bình gia bỗng chốc lao vào chiến trường, mục tiêu đầu tiên của họ chính là tu sỹ của Hồ gia.
Vốn dĩ tu sỹ của Hồ gia đang yếu thế, đang gắng gượng chống đỡ. Bây giờ lại thêm Bình gia... nhất thời họ không cách nào chống đỡ được.
Gần như trong giây lát, quân đoàn tu sỹ dũng mãnh của Hồ gia đã bị đánh cho tan rã!
Tuy nhiên người của Bình gia đánh một hồi, bắt đầu đánh luôn cả người của Cửu Nguyệt phái!
Người của Cửu Nguyệt phái nhất thời dừng tay, trong lòng tự nhủ bọn ta là cùng một phe, tại sao các ngươi lại đánh? Bọn họ nhận được lệnh truyền âm kêu bọn họ tấn công ai thì bọn họ tấn công người đó.
Đây chính là điểm quản lý nội bộ thành công của đại gia tộc và đại phái đẳng cấp.
Người bên dưới căn bản không hỏi gì cũng không đi hỏi làm gì!
Việc họ cần làm chỉ là làm mũi đao sắc nhọn, còn về người cầm đao, đương nhiên chính là gia chủ và chưởng môn các phái.
Đông Phương Trường Thắng quát lớn:
- Bình gia chủ... Ngươi vậy là có ý gì? Đến cả đồng minh cũng đánh sao?
Còn chưa đợi gia chủ Bình gia lên tiếng, gia chủ Hồ gia thân đẫm máu ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ha ha ha! Đông Phương Trường Thắng, ngươi là đồ ngu si. Ngươi thực nghĩ rằng lúc gần lâm trận đột nhiên phản chiến, người ta sẽ coi ngươi là đồng minh sao? Đúng là giỏi tính toán, đến đồng minh của mình còn dám lừa gạt... Ta thấy ngươi muốn giết Sở Mặc là giả, muốn giết Hồ gia mới là thật? Hôm nay, Hồ Bá Đạo ta đánh đổi toàn bộ tinh nhuệ của Hồ gia đều chết ở đây cũng phải kéo theo người của Cửu Nguyệt phái cùng chết!
Đông Phương Trường Thắng vẻ mặt dữ tợn, nghiến răng nói:
- Khá lắm, Cửu Nguyệt phái ta hôm nay là nhắm Hồ gia các ngươi mà tới! Hồ Bá Đạo ngươi có thể quên mối thù cha ngươi ám hại cha ta. Nhưng Đông Phương Trường Thắng ta thì không bao giờ quên.
- Ngươi nói bậy cái gì? Phụ thân ta ám hại phụ thân ngươi lúc nào? Đông Phương Trường Thắng, ta thấy có ngươi điên rồi, ngậm máu phun người!
Hồ Bá Đạo toàn thân đẫm máu giận điên lên, tiếng hắn gào rú ghê người.
- Ngươi nghĩ rằng ta đang miệt thị ngươi sao?
Đông Phương Trường Thắng nghiến răng nói:
- Việc này ta đã điều tra tổng cộng hơn một trăm bảy mươi năm nay, cuối cùng đã có đủ bằng chứng, ngươi muốn chứng cứ, ta sẽ cho ngươi thấy.
Nói xong, hắn lấy ra một miếng ngọc giản từ trên người ném về phía Hồ Bá Đạo ở xa xa kia, rồi quát lớn:
- Tất cả người của Cửu Nguyệt phái đều không được tấn công Hồ Bá Đạo. Những người khác cũng nể mặt Đông Phương Trường Thắng một chút, tạm thời đừng công kích hắn, ta phải để hắn chết mà nhắm mắt được!
Lúc này, tất cả mọi người quả thực cũng không tiếp tục tấn công Hồ Bá Đạo nữa, nếu không thì thân là thủ lĩnh của Hồ gia, tất cả lực công kích sẽ đều hướng về Hồ Bá Đạo.
Hồ Bá Đạo thở phì phì đón lấy miếng ngọc giản, sau đó cắn răng cắn lợi nói:
- Mối thù cả đời này của phụ thân ta không nhiều hơn năm, ta đều biết rõ cả, với Cửu Nguyệt phái của ngươi và Đông Phương gia đều không có quan hệ nào, Đông Phương Trường Thắng… ta sao phải xem thứ mà ngươi vứt cho ta?
- Ha ha ha, ngươi chột dạ rồi!
Đông Phương Trường Thắng cười nhạt, ngửa mặt lên trời nói:
- Phụ thân, người trên trời có linh thiêng, thì lập tức có thể nhắm mắt rồi, con sắp báo thù được cho người rồi!
Ánh mắt Hồ Bá Đạo tỏ rõ vẻ nghi ngờ, chiến tranh có thể đánh, thù hận có thể kết, nhưng hắn không muốn chiến đấu và kết thù mà không minh bạch gì. Đặc biệt là Đông Phương Trường Thắng miệt thị phụ thân hắn như vậy khiến hắn không thể nào nhẫn nhịn được.
Hắn cầm lấy miếng ngọc giản, vừa xem qua thì một tên tu sỹ của Hồ gia liền trầm giọng nói:
- Gia chủ, nơi này có vấn đề, hay là để ta xem cho!
Đây là một thủ hạ tâm phúc của Hồ Bá Đạo, hắn vô cùng tận tâm và trung thành với gia chủ, là loại mà dù có phải chết cũng nhất định phải chết trước mặt gia chủ.
Hồ Bá Đạo do dự một hồi rồi đưa miếng ngọc giản cho tên tu sỹ kia.
Lúc này, Đông Phương Trường Thắng đột nhiên truyền âm cho thủ hạ phải lập tức giết ngay tên cầm miếng ngọc giản.
Nhưng cũng đã chậm trễ, tinh thần lực của tên tu sỹ này vừa chạm vào miếng ngọc giản, đầu hắn lập tức nổ tung! Chết thảm tại chỗ!
Hồ Bá Đạo thấy vậy toát mồ hôi lạnh, sau đó hắn giận tới không kìm được mà hộc máu tươi:
- Đông Phương Trường Thắng, ngươi là đồ súc sinh vô liêm sỉ… Ta và ngươi không chết không xong chuyện!
Đông Phương Trường Thắng lúc này hét lớn:
- Là do ngươi ngu si, cái gì cũng tin, giờ đã là không chết không hết chuyện rồi, vậy mà vẫn tin vào thủ đoạn của ta. Giết ta cũng giết rồi, còn hỏi lý do gì? Ta nói gì ngươi tin đó, không phải là ngươi ngu dốt thì là gì?
Gia chủ Hồ gia cũng điên cuồng chửi bới, bắt đầu đánh trả.
Nhất thời giữa Cửu Nguyệt phái và Hồ gia trở thành đối thủ một mấy một còn, thậm chí họ còn không thèm đếm xỉa tới Chung gia và Bình gia, đôi bên đánh thành một vòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...