Hắn không quan tâm để mặc máu tươi cuồn cuộn chảy ra người của y,thể xác và tinh thần của y,còn chút ít tình yêu còn sót lại đều bị người kia tước đoạt từng cái,hiện giờ ngay cả hai chân cũng mất đi năng lực đi lại,ngoại trừ thân thể giập nát không chịu nổi y còn lại cái gì?
Giống một con phi điểu bị bẽ gãy cánh không thể tự tại bay lên bầu trời bao la,chỉ có thể vĩnh viễn bị nhốt trong căn phòng tựa như thâm cung.
Long Khiếu Thiên tại sao không dứt khoát giết y?Tại sao phải bắt y sống đối mặt vận mệnh tàn khốc? Y muốn cái gì cũng không còn,trong mắt y đã không còn ánh sáng mặt trời có cũng chỉ là tuyệt cảnh so với chết còn khó chịu hơn,y đã mất đi dũng khí sống sót,thầm nghĩ chết sẽ được giải thoát.
Máu chảy càng ngày càng nhiều,y tựa hồ nghe thần chết đang kêu gọi mình,nắm chặt mảnh sứ trong lòng bàn tay,hắn hít sâu một hơi,sau đó không chút lưu luyến giơ lên mảnh nhỏ cắt ngang cổ……
“Đan Hi,thuốc đã nấu xong,ta bưng một chén mới cho ngươi!” Long Khiếu Thiên bưng một chén thuốc mới vội vàng chạy về phòng,vừa bước vào trong phòng không ngờ thấy Ninh Đan Hi ngã giữa vũng máu,nhất thời bát thuốc trên tay hắn rơi xuống đât.
” Không! Đan Hi!” Trái tim giống bị người móc ra Long Khiếu Thiên vội chạy đến,ôm lấy thân thể dần mất đi nhiệt độ,máu tươi không ngừng từ cổ y chảy ra nhiễm đỏ cả bộ y phục,kích thích vành mắt cay cay của hắn.
Sợ hãi như nước lũ vỡ đê ào ạt chạy xuống,hắn ôm sát thiếu niên ấy vào ngực giống như mất đi người bầu bạn điên cuồng phát ra thanh âm thê lương.”Ngươi không được chết! Ta không cho ngươi dùng cái chết để rời khỏi ta! Ngươi có nghe không?”
Nước mắt một giọt lại một giọt chảy xuống hai má,Long Khiếu Thiên thẳng đến lúc này mới biết được hắn rất yêu Ninh Đan Hi,hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu,giữa yêu và hận chỉ cách một sợi tuyến nhưng khi hắn hiểu được thì đã quá muộn! Người yêu đã bị hắn bức đến đường chết!
“Đan Hi! Đan Hi!Xin ngươi đừng chết!Đừng rời khỏi ta!”Tất cả đã không kịp rồi sao? Mắt thấy người trong ngực hơi thở càng ngày càng mỏng manh,Long Khiếu Thiên lòng cũng ngày càng nặng nề,Đan Hi,cho ta thêm một lần cơ hội!Xin ngươi hãy sống,xin ngươi đừng tàn nhẫn bỏ lại ta,ta đã mất đi ngươi một lần,ta không muốn khổ sở phải mất ngươi thêm lần nữa……
Một đám thái y rất nhanh được đưa đến tụ tập trước giường,tiến hành cứu chữa cho Ninh Đan Hi.Khi bọn họ đến thấy được thập tứ Vương gia giống kẻ điên ôm chặt người đó khóc rống,thiếu chút nữa còn tưởng mình đi nhầm phòng.
Ninh Đan Hi cảm thấy hồn phách bay đến một nơi trắng xóa,nơi đó không có Long Khiếu Thiên,không có phân tranh,không có thống khổ, chỉ có một mảnh tuyết trắng,y muốn ở lại đây vĩnh viễn.
Ngủ một khoảng thời gian dài,y mơ màng nghe có người gọi tên mình,thở dài mang theo đau thương y đi theo giọng nói đang gọi mình,ý thức cũng từ từ khôi phục,lập tức cảm thấy một cảm giác đau đớn truyền đến,y đau đến mở mắt,nhìn thấy chính là khuôn mặt mừng như điên của Long Khiếu Thiên.
“Đan Hi!”Long Khiếu Thiên nén không được kích động,đưa tay kéo y vào trong ngực.” Ngươi cuối cùng đã tỉnh,ngươi có biết ngươi đã nằm một tháng hay không!”
Ninh Đan Hi hơi hơi giật mình thì ra hắn còn chưa chết!
“Ta mời thật nhiều Đại phu cùng thái y,quả thực muốn lật tung kinh thành,cuối cùng đã cứu được ngươi!”Long Khiếu Thiên không tha vất vả kéo hắn từ quỷ môn quan về nhân gian,hắn tham lam hít mùi trên người y,cảm nhận hắn đang tồn tại.”Ngươi sau này không được làm chuyện ngốc đó nữa!”
Ninh Đan Hi suy yếu thở ra một hơi,” Còn sống chỉ làm ta khổ sở mà thôi,ngươi cần gì phải cứu sống ta?”
” Đừng nói lời không có ý chí đó!” Long Khiếu Thiên ôm hắn thật chặt,” Cho dù ngươi có hận ta thế nào,cũng không nên coi thường tánh mạng của mình.”
Ninh Đan Hi vô lực rũ mắt xuống,” Chuyện đến hiện tại,ngươi còn giữ cái mạng thối rữa của ta làm gì? Ngươi trả thù ta không đủ sao,đoạt đi đôi chân của ta không đủ sao,ngay cả cơ hội giải thoát cũng muốn cướp đoạt là sao?”
” Ta biết ngươi bị tổn thương rất nặng nhưng ta thật sự hối hận,hôm đó do ta quá mức tức giận,nhất thời mất đi lý trí mới có thể làm chuyện đó với ngươi,ta cũng không biết đánh ngươi trọng thương,ngươi phải tin ta…..”
” Ta đã không còn quan tâm ngươi nghĩ thế nào,” Ninh Đan Hi cắt đứt lời hắn nói,hai tròng mắt ngấn nước lẳng lặng nhìn vào hắn,đó là ánh mắt tuyệt vọng chỉ muốn chết.” Nếu ngươi còn một tia từ bi,còn một chút thương hại,vậy ban thưởng ta chết đi!”
“Không!” Long Khiếu Thiên sao có thể đáp ứng,y là người hắn yêu nhất!”Ngươi không thể chết được,cho dù ngươi không suy nghĩ cho mình,cũng nên suy nghĩ đến vợ và con mình,bọn họ đều còn ở Ninh phủ chờ ngươi!”
“Ngươi nghĩ bộ dạng phế nhân như ta còn có mặt mũi về gặp bọn họ sao?”
Thấy hắn kiên quyết muốn chết,Long Khiếu Thiên thực sợ hắn sẽ tiếp tục tự sát,hắn bất đắc dĩ đành phải đánh ra đòn sát thủ,hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ tự tổn thương mình của y,”Nếu ngươi còn dám tìm đến cái chết lần nữa,ta sẽ bắt mẹ con bọn họ chôn cùng.Nếu ngươi không muốn liên lụy bọn họ chết cùng thì hãy sống thật tốt!” Hắn không thể chịu được cảnh mất y, chỉ có thể dùng tánh mạng thê nhi y coi trọng trói chặt y.
Cánh môi Ninh Đan Hi khẽ run rẩy,sắc mặt vốn tái nhợt giờ càng trắng hơn,muốn chết cũng không được,” Ta hiểu được.” Nếu ngay cả sống chết cũng không thể tự định đoạt,tất cả chỉ phải theo hắn! Hắn muốn thân thể tàn phế như y sống thì y sống,mặc hắn xem y như sủng vật nuôi dưỡng hoặc đối đãi như phế vật đều được, dù sao hắn chỉ còn thể xác nhưng cũng bị hắn tước đoạt.
Ninh Đan Hi nhìn vào khoảng không,nước mắt theo gương mặt không còn chút máu chậm rãi chảy xuống,bắt đầu từ hôm đó hắn không nói một lời nào giống như người đần độn,vô luận Long Khiếu Thiên lo lắng nói chuyện với y,dụ y vui vẻ y đều không có phản ứng,chỉ im lặng nằm.
Ngày qua ngày,thời gian im lặng trôi qua,ngày đông giá rét đã trôi qua,mùa xuân bắt đầu tiến đến,Long Khiếu Thiên mỗi ngày vừa làm xong công vụ liền vội vàng chạy về vương phủ theo bên cạnh y,nhưng Ninh Đan Hi luôn không để ý,ngay cả liếc hắn một cái cũng không có,thường thường đều mặc Long Khiếu Thiên một mình đơn độc.
“Đan Hi,ngươi xem ta hôm nay mang thứ gì đến cho ngươi!” Long Khiếu Thiên vừa hỏi vừa đi vào phòng lấy ra sợi bảo châo trạm trổ tinh sảo bảy viên xuyên thành một sợi,đặt trước mặt y” Đây là Long Phượng Châu nổi danh Miêu Cương,hai chuỗi này là một cặp,chỉ cần đeo nó bên hông còn sợi kia cho một người khác,chỉ cần hai người đến gần nó sẽ sáng lên,cho nên những người hữu tình có thể dựa vào Long Phượng Châu tìm được nhau, có phải rất thần kỳ hay không?”
Ninh Đan Hi mặc cho hắn nói nước miếng tung bay,trên mặt vẫn không có biểu tình,hai mắt sáng ngời ảm đạm không ánh sáng,trải qua nhiều lần tang thương mệt mỏi thất tình lục dục giống như đã sớm không còn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...