” Thật ngạc nhiên,Ninh đại thiếu gia lại có ngày cầu xin người khác!” Thanh âm chưa dứt bình phong đã bị dùng sức đẩy ra,lộ ra giường lớn hoa lệ,một nam nhân người trần truồng đang ôm một nữ tử xinh đẹp cũng giống như mình,nữa người dưới đang kết hợp chặt chẽ hiện ra trước mặt Ninh Đan Hi.
Vốn cảm thấy giọng Thập Tứ Vương gia khi nói âm điệu quen thuộc cực kỳ giống Thần Hằng ngày xưa,Ninh Đan Hi theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang giường lớn,khi ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn của người nam nhân hắn suốt đời khó quên,không khỏi kinh ngạc,trong đầu lập tức trống rỗng, lễ vật trên tay rầm một tiếng rơi xuống trên mặt đất,” Thần Hằng…… Là ngươi….. Thật là ngươi sao?”
Hắn không dám tin thanh âm ra miệng cũng run rẩy,hai chân hắn cũng phát run cơ hồ đứng không vững,ánh mắt lần lượt thay đổi nhìn thẳng vào hắn,một giây cũng không nguyện dời,rất sợ thứ mình thấy chỉ là cảnh tượng huyền ảo.
” Láo xược!Ta hiện tại là Thập Tứ Vương gia Long Khiếu Thiên danh chấn kinh thành,không còn … là tiện nô trong miệng ngươi bị xem như thằng ngốc!”Long Khiếu Thiên giận giữ mắng mỏ,ánh mắt hắn lạnh như băng,một chút cũng tìm không ra dịu dàng ngày xưa.”Không cho phép ngươi dùng tên đó gọi ta!”
Ninh Đan Hi hoảng sợ đứng bất động như tượng,nhìn không chớp mắt người nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt,hắn so với Thần Hằng mười năm trước thoạt nhìn càng thêm thành thục,càng đủ khí thế,hình dáng cùng thân thể cường tráng anh tuấn như trước,nhưng cả người hắn không giống trước kia,cặp con ngươi luôn thâm tình nhìn vào hắn giờ trở nên lạnh lùng vô tình giống như bao phủ một tầng hàn băng ngàn năm,môi mỏng nhếch lên nở nụ cười cay nghiệt tàn nhẫn,phảng phất bao phủ một loại lạnh lẽo làm người ta không rét mà run,cho dù dung mạo hắn cùng Thần Hằng trong trí nhớ cách không xa,nhưng hắn nhìn ánh mắt người kia,tựa như đang nhìn kẻ thù mình hận thấu xương.
“Vương gia,người vô lễ này là ai? Ngài trước kia quen biết hắn sao?”Nữ tử trong ngực Long Khiếu Thiên vươn ngón tay ngọc nhỏ và dài,làm nũng dán lên lồng ngực để trần của hắn.
” Cũng không thể nói không biết,quá khứ ta cùng hắn từng có một đoạn tình,nhưng đừng nhìn hắn bề ngoài nhã nhặn,bộ dáng nghiêm nghị không thể xâm phạm, khi cởi quần áo động tác dâm đãng không thua gì nàng!” Long Khiếu Thiên cố ý nói cạnh nói khóe,” Ngươi nói đúng không? Ninh đại thiếu gia!”
Ninh Đan Hi nghe vậy giống bị quăng một cái tát sắc mặt trắng bệch,cả người lạnh như băng,tuyệt đối không nghĩ đến hắn làm nhục mình trước mặt sủng thiếp, một loại bi ai thâm trầm dâng lên,hắn thấy rõ Thần Hằng đến bây giờ còn hận hắn,hận đến nổi ước gì không thể xé rách hắn,hủy diệt hắn.
” Thì ra hắn từng là ” Nhập mạc chi tân ” cùng Vương gia!” Nữ tử nhìn hắn liếc mắt khinh miệt,giống như không thể tin người như hắn là nam sủng,” Vương gia thật sự là phong lưu,mị lực vô song, ngay cả nam tử cũng khuất phục dưới thân ngài,hắn hôm nay đến đây không phải cầu vương gia sủng hạnh hắn chứ?”
“Cho dù hắn muốn,cũng phải xem hắn có làm cho bổn vương hăng hái hay không,dù sao đó là thân thể ta chơi đến nát nhừ!” Long Khiếu Thiên ngồi dậy nửa người,không kiêng nể đánh giá giống như hắn không mặc quần áo.
Ninh Đan Hi cố gắng đè nén xúc động chạy trốn,hắn vì một nhà sinh kế Ninh phủ,vì sinh tồn cửa hàng vải mà đến,hắn tuyệt không thể bỏ chạy,cho dù trong lòng như băng sụp đổ vô cùng đau đớn.”Ngài hiểu lầm ý của ta đến đây rồi,ta lần này đến là muốn khẩn cầu Vương gia tha chúng tôi một con đường sống,không cần phái người chèn ép cửa hàng vải.Nếu Vương gia không thể quên oán hận đối với ai,thì mời ngài cứ nhằm vào ta là được,không cần bắt cửa hàng vải tổ truyền Ninh phủ chôn cùng, đó là cơ nghiệp tổ tiên và phụ thân ta cực khổ gây dựng nên,cũng là nơi một nhà Ninh gia sinh tồn,xin Vương gia rộng lòng giúp đỡ,không cần đuổi tận giết tuyệt,để người khác không thể làm ăn!”
“Ngươi thật sự muốn bảo vệ cửa tiệm vải đó?” Long Khiếu Thiên theo dõi hắn,mười năm thời gian làm cho thiếu niên ngây ngô gầy yếu lớn dần trở nên kiên cường cao ngất,không chút hao mòn mỹ mạo của y,y tựa như năm đó tuyệt mỹ thoát tục,nhưng sẽ không thay đổi được chuyện y từng phản bội hắn,ở hắn trong mắt y chỉ là tiện nhân vong ân bội nghĩ,vừa thấy đến hắn trở thành Vương gia liền đến cầu xin hắn ban chút ân huệ.
“Nếu Vương gia chịu mở một mặt lưới,cho cửa hàng vải một con đường sống,mặc kệ Vương gia muốn yêu cầu gì,ta đều nguyện ý vào nước sôi lửa bỏng,chết cũng không tiếc.”
“Ngươi thật lớn mật,dám đưa ra thỉnh cầu này với ta,”Long Khiếu Thiên trên mặt mang theo nụ cười lạnh,”Vương phủ của ta có nhiều người hầu làm việc vì ta, căn bản không thiếu nhân lực,duy nhất chỉ thiếu chính là nam sủng thị tẩm,ta cảm thấy chỉ có sủng thiếp thì thiếu điểm lạc thú,không bằng như vậy đi,ngươi dùng thân thể để ta thị tẩm một lần xem sao.Nếu hầu hạ ta được vui vẻ,biết đâu ta sẽ suy xét một chút.”
Ninh Đan Hi sắc mặt nhanh chóng thay đổi,không thể tin được hắn tiếp tục muốn nhục nhã mình,hắn đến tột xem mình trở thành cái gì? Hắn ngước mắt nhìn Long Khiếu Thiên phóng lại ánh mắt khinh thường,trong lòng chấn động,hắn không còn là Thần Hằng trước đây mình dùng hết lòng để yêu,mà là một nam nhân lãnh khốc chà đạp lên tự ái của hắn.” Vương gia,Ninh Đan Hi ta tuy rằng một lòng muốn bảo vệ cho cửa hàng vải Ninh phủ,nhưng không bao giờ nghĩ tới muốn lấy thân thể đổi lấy Vương gia chiếu cố,nếu Vương gia nghĩ ta đáp ứng điều kiện nhục nhã này,vậy mười phần sai.”
” Ngươi thật sự không biết tốt xấu! Vương gia ân sủng ngươi là thiên đại quang vinh,ngươi còn dám cự tuyệt Vương gia!” Nàng kia một lòng muốn ầm ĩ trước mặt Long Khiếu Thiên,liền xen mồm răn dạy người nói năng lỗ mãng kia.
“Ngươi câm miệng, đi ra ngoài cho ta!” nào biết Long Khiếu Thiên chẳng những không có giáng tội cho Ninh Đan Hi, ngược lại đuổi nàng ra ngoài,tự biết đá trúng thiết bản,nữ tử kia sờ sờ mũi mặc xong y phục đi ra ngoài.
“Không phải mới vừa còn nói cái gì vào nước sôi lửa bỏng,chết cũng không tiếc?”Long Khiếu Thiên xoay người xuống giường,bước đến gần Ninh Đan Hi,một chút cũng không thèm để ý bản thân đang lỏa lồ.” Nhanh như vậy liền đổi ý sao? Ninh đại thiếu gia vẫn trở mặt nhanh giống như lật sách!”
” Là Vương gia đưa ra điều kiện quá mức khó xử!” Ninh Đan Hi đứng thẳng người chống lại,trong lòng mơ hồ hiểu được hắn đang cố ý gây khó dễ cho mình, hắn cần gì phải tiếp tục ở lại rước lấy nhục.” Xin thứ cho ta cáo lui.”
“Chậm đã!” Đang muốn phẩy tay áo bỏ đi,Long Khiếu Thiên gọi lại hắn.” Ngươi chẳng lẽ không lo lắng ngươi vừa đi cửa hàng vải của ngươi liền đóng cửa sao?”
Ninh Đan Hi dừng lại cước bộ,”Trời không tuyệt đường người,ta sẽ nghĩ đường khác để mưu sinh,không nhọc Vương gia lo lắng, vô luận thế nào ta đều cùng bố trang tồn vong,sẽ không để nó hủy trong tay ta.”
“Khá lắm Ninh thiếu gia vẫn giữ vững tiết tháo,thà chết chứ không chịu khuất phục,thật sự làm người ta bội phục!”Long Khiếu Thiên cười to,vỗ tay vỗ tay,hắn đi đến bên người Ninh Đan Hi không có ý tốt nói nhỏ bên tai hắn:” Nghe nói lệnh phu nhân hiền lương thục đức,mười năm qua ở bên cạnh ngươi không rời,phụng dưỡng một ngày ba bữa,luôn muốn giúp trượng phu bị dồn đến đường cùng,chắc sẽ cam nguyện hy sinh bản thân mình.”
Ninh Đan Hi xoay người nhìn vào mặt hắn,một đôi con ngươi sáng ngời hừng hực hai đám lửa cháy.” Ngài đây là có ý gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...