Ba năm sau.
Tại phòng hội nghị của tập đoàn thị Sở.
Các cán bộ nhân viên, quản lý đang vẻ mặt căng thẳng nghe Tổng Giám Đốc chỉ huy, bỗng nhiên, cánh cửa phòng hội nghị bị mở ra, trong phút chốc, một bé trai với đôi chân ngắn ngủn khóc sướt mướt chạy vào, “Ba ơi, Tiểu Hi sợ lắm, có mụ phù thủy muốn ăn thịt Tiểu Hi... huhu...”
Đứa bé trai trước mắt, ba tuổi, gương mặt hồng hào, thanh tú, nhưng lại là một đứa bé hay khóc nhè.
Không biết đã bao nhiêu lần rồi, có lẽ là ít nhất hai ngày một lần, đứa con trai của Tổng Giám Đốc lần nào cũng khóc sướt mướt chạy vào phòng hội nghị, sau đó đòi ba bồng lên.
Còn Sở Thế Kiệt, một Tổng Giám Đốc vĩ đại, khôi ngô tuấn tú, nghiêm khắc, đã nhanh chóng thu lại gương mặt lạnh lùng của mình, bồng Tiểu Hi lên, “dịu dàng” vừa vỗ nhẹ lên lưng vừa dỗ dành nói, “Tiểu Hi, đừng sợ, đợi khi nào con lớn lên rồi, con sẽ có thể đánh đuổi mụ phù thủy đó đi thôi.”
Đây là di chứng của năm xưa, mà Hàn Nhã đã cho Tiểu Hi uống thuốc ngủ, đồng thời nhân lúc Tiểu Hi ngủ say, còn ngược đãi trên cơ thể mà nảy sinh ra.
Từ lúc đó trở đi, mỗi đêm khi Tiểu Hi đi vào giấc ngủ, hầu như đều gặp ác mộng, Sở Thế Kiệt đã mời rất nhiều bác sĩ tâm lý về chữa bệnh cho Tiểu Hi, nhưng vẫn không có tác dụng gì.
Tiểu Hi là một bé trai thông minh, nhưng lại vô cùng nhút nhát và sống nội tâm, nó sợ người lạ, và có bệnh tự kỉ nhẹ.
Anh ấy nhìn vào đôi mắt với nước mắt lưng tròng ấy, Sở Thế Kiệt lại lần nữa tự trách bản thân mình, vì một sai lầm năm xưa của anh ấy, không những hại chết một người phụ nữ mà anh ấy có thể thương yêu cả đời, mà còn làm hại đến con của mình, anh ấy, là một tội nhân.
Khóe môi lạnh lùng ấy dần dần mím chặt lại, Sở Thế Kiệt đặt Tiểu Hi lên khuỷu tay của mình và bồng lên, để cho đứa con có thể tựa lên vai của mình, nói, “Tiểu Hi, ba dẫn con đến công viên trò chơi chơi chịu không?
Tiểu Hi ôm chặt Sở Thế Kiệt, “không chịu, Tiểu Hi muốn ở cùng ba, không muốn nhìn thấy người khác đâu.”
Tiểu Hi không thích những nơi có người lạ, ngay cả tập đoàn Sở Thị, lúc Tiểu Hi lần đầu tiên đến, nó đều bài xích hết tất cả mọi người trong tập đoàn. Giờ đây, tuy rằng Tiểu Hi đã không còn sợ những nhân viên trên dưới trong tập đoàn Sở Thị nữa, nhưng khi có nhân viên nữ tỏ vẻ thân thiện cho nó ăn bánh kẹo thì nó lại trợn mắt ra mà cảnh giác, hiện ra một khuôn mặt như rất sợ họ đột nhiên biến hóa thành mụ phù thủy vậy.
“Vậy ba ẵm con về phòng làm việc của ba trước, con tự chơi một mình một lát trước, ba họp xong ba sẽ quay về với con liền?”
“Dạ.”
Tiểu Hi gật đầu mấy cái, sau đó ôm chặt vào cổ của Sở Thế Kiệt, như không muốn nhìn thấy những đôi mắt phức tạp trong phòng hội nghị đó.
Khi Sở Thế Kiệt đã bồng Tiểu Hi rời khỏi phòng hội nghị, thì các cán bộ chủ quản, quản lý mới bắt đầu thảo luận nói, “Ê, ông Sở một người oai phong lẫm liệt như vậy, sao lại sinh ra đứa con nhút nhát như vậy? Tương lại của Sở Thị, e rằng không có người kế thừa rồi.”
“Ông đừng nói bậy, coi chừng ông Sở nghe được đó.”
“Đúng vậy, cho dù tương lai Sở Thị không có người kế thừa thì đã sao, bất quá thì đóng cửa kết thúc tập đoàn này thôi, nhiêu đó tài sản cũng đủ cho thằng nhóc khóc nhè đó xài cả đời rồi, cần ông lo vớ vẫn à.”
“Ơ, tôi không phải đang tiếc cho họ sao”
Trong những âm thanh thảo luận đó, họ không biết được rằng, ngoài cửa, Sở Thế Kiệt vì Tiểu Hi bị rớt chiếc giày, nên vẫn còn ngồi ngoài cửa để mang lại chiếc giày đó cho Tiểu Hi, và những thảo luận đó, đã bị anh ấy nghe hết.
Tiểu Hi mù mà mù mờ, hỏi khẽ, “Ba ơi, có phải Tiểu Hi đã làm mất mặt của ba không?”
Vành mắt Sở Thế Kiệt đỏ ửng lên, ôm chặt Tiểu Hi, nói, “Không phải, Tiểu Hi là sự kiêu hãnh của ba, ba yêu Tiểu Hi nhất.”
Ngày hôm đó, Sở Thế Kiệt không còn quay về đó họp nữa, mà đã dẫn Tiểu Hi đến một vườn hoa Tường Vi nằm ở ngoại thành.
Tiểu Hi rất thích nơi này, tình cờ có một lần trên tivi giới thiệu về vườn hoa này, lúc đó Tiểu Hi chỉ biết ú ớ múa tay, chỉ tay vào vườn hoa trên tivi, sau đó còn vỗ tay cười khà khà.
Từ đó, mỗi tuần Sở Thế Kiệt đều dẫn Tiểu Hi đến đây một lần, Tiểu Hi cũng không biết chán, cho dù là động tác đếm bông hoa có lặp đi lặp lại đi chăng nữa, nó vẫn có thể một mình đếm từ sáng tới chiều.
Đây cũng là một trong những triệu chứng của bệnh tự kỉ, thích lặp đi lặp lại một việc làm, đắm chìm vào trong tư tưởng của mình, gần như là cố chấp.
Sở Thế Kiệt nhìn vào Tiểu Hi, sau đó nhìn sang một mảnh đất chói lọi tràn ngập hoa Tường Vi, lại một lần nữa, nhớ đến Hạ Thất Thất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...