Tác giả: Cửu Lệnh Vũ.
Edit: Vũ ; Beta: Serenely.
-
"Rầm…" Anh định rót cho mình một cốc nước nhưng cơ thể lại vô lực ngã xuống.
Phồn hoa như mộng.
Sau khi mộng tan chỉ còn lại những thăng trầm.
Vẻ mặt Trình Thiên Vĩ lờ mờ nhìn trần nhà trắng tinh, chầm chậm khép hai mắt lại.
Lúc sắp chết linh hồn tàn úa cũng bừng lên sức sống vô hạn trong nháy mắt—
Nó tượng trưng cho năng lượng bừng bừng sức sống của sinh mệnh và thanh xuân.
….Đó là một thứ mà đáng lẽ ra anh không thể nào có được.
Trình Thiên Vĩ bỗng mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh, sáng trong như Hắc Diệu Thạch[1], ánh mắt sâu sắc và bình tĩnh.
[1]Hắc Diệu Thạch (黑曜石): tên tiếng Anh là Obsidian, là một loại đá quý màu đen phổ biến còn được gọi là "Tinh thể rồng", "Đá Tokachi", là một silica hình thành tự nhiên, thường có màu đen.
Tia sáng chói lóa hắt vào mắt anh theo từng động tác, khiến anh khó chịu nheo mắt lại.
"Vệ thiếu gia? Vệ thiếu gia?"
Trình Thiên Vĩ bất động thanh sắc giương mắt nhìn nơi phát ra tiếng nói, nhìn thấy một cậu bé khoác lên mình bộ đồng phục học sinh sọc xanh trắng đang ngồi xổm bên cạnh, dè dặt gọi anh.
Nhưng mà… Vệ thiếu gia?
Này là đang gọi mình sao?
Trình Thiên Vĩ nheo mắt, dùng sức chống tay ngồi dậy trên đất.
Nhìn thấy mu bàn tay trắng noãn tinh tế của mình, Trình Thiên Vĩ cảm thấy mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của anh.
Thản nhiên giương mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, Trình Thiên Vĩ yên lặng chờ cậu nhóc chủ động tiết lộ thông tin anh muốn biết.
Ngô Duệ không nén được sự kính sợ (tôn kính, sợ hãi) nuốt nước bọt, cậu ta có cảm giác khí thế của Vệ thiếu gia sau khi tỉnh dậy thì càng bức bách hơn.
"Vệ thiếu gia, đến giờ vào học rồi."
Quả nhiên Vệ thiếu gia là gọi mình.
Trình Thiên Vĩ rũ mắt, khóe môi dần hiện lên một nụ cười không rõ ý vị.
Mọi thứ đã rõ.
Anh, một người vốn đã chết nháy mắt đã sống lại trong cơ thể của chàng trai gọi là Vệ thiếu gia này….
Chỉ là… không biết chủ nhân của cơ thể này còn sống không?
Trình Thiên Vĩ nhìn quanh bốn phía phát hiện bọn họ đang ở trên sân thượng, nếu không ngoài dự kiến thì lúc trước nguyên chủ đang ngủ trưa ở đây.
"Vậy đi thôi." Trình Thiên Vĩ đứng dậy, thờ ơ nhìn cậu bạn bên cạnh.
Đi về phía lối ra duy nhất trên sân thượng, đồng thời giống như tùy ý mà nhéo nhéo năm ngón tay.
Sức mạnh dồi dào nha…
Không thể không nói, cảm giác được trở lại làm một thiếu niên sức sống dồi dào thật sự rất tuyệt.
Còn nguyên chủ? Nếu không ở thì tốt, nếu còn ở, có muốn tranh quyền khống chế cơ thể này hay không… thì phải xem tâm trạng của anh đã.
Ngô Duệ hoàn toàn không biết gì về sự biến đổi dưới thân xác Vệ thiếu gia, chỉ yên lặng đi theo sau lưng Trình Thiên Vĩ làm tròn bổn phận của một tay sai nhỏ như trước.
Trình Thiên Vĩ hơi nhíu mày.
Có một tên tay sai tận tụy với công việc như vậy, bảo anh ngụy trang duy trì tốt hình tượng thế nào đây?
"Cậu đi trước dẫn đường đi." Lúc sắp bước vào cầu thang Trình Thiên Vĩ kịp thời mở miệng bảo.
Ngô Duệ không nghi ngờ gì anh, vì vậy gật đầu với Trình Thiên Vĩ, sau đó đi qua anh tiến lên trước dẫn đường cho Trình Thiên Vĩ.
Trình Thiên Vĩ vẻ mặt dửng dưng đi theo sau Ngô Duệ, ánh mắt nhìn thẳng, sống lưng thẳng tắp, mỗi bước đi đều như được đo bằng thước.
Vóc dáng mảnh khảnh, trẻ trung của người thiếu niên tỏa ra sự tao nhã.
Mà mỗi khi Ngô Duệ ngẫu nhiên quay đầu nhìn khoảng cách của Trình Thiên Vĩ đều không hề ngạc nhiên với màn trình diễn của Trình Thiên Vĩ lúc này.
Có vẻ như thân phận của nguyên chủ rất ghê gớm.
Trình Thiên Vĩ trầm ngâm nhìn xuống bảng tên trên ngực đồng phục — trường trung học cơ sở Thanh Phi, nếu thế giới này giống như thế giới trước đây thì có lẽ anh có chút hiểu biết về ngôi trường này.
Kiếp trước, trường trung học cơ sở Thanh Phi áp dụng một nền giáo dục tinh anh, có thể vào trường này học không phải thiên chi kiêu tử thì cũng là người thành công trong tương lai.
Trong một ngôi trường tốt như vậy thì không biết có bao nhiêu con ông cháu cha và thiên tài đã bị in đậm trở thành người bình thường.
Mà có thể được gọi một tiếng "Vệ thiếu gia" ở trường này, thì chắc hẳn nguyên chủ đã bước vào giới thượng lưu.
Trình Thiên Vĩ theo Ngô Duệ đến lớp 9A.
Dọc đường anh rất bình tĩnh đánh giá ngôi trường mà anh đã từng muốn vào học ở kiếp trước, vừa tán thưởng vừa ghi nhớ thật nhanh con đường anh đi qua.
Chà, hóa ra nguyên chủ là một học sinh lớp 9 à? Vậy thì là một cậu bé mười lăm tuổi.
Không ngờ anh không chỉ nhặt được một cái mạng, mà may rủi sao còn nhặt trúng cái tuổi mười lăm bừng bừng sức sống.
Từng là một ông chú ba mươi tuổi — Trình Thiên Vĩ nheo mắt nghĩ đến sáu năm qua bệnh nặng triền miên, lại âm thầm bổ sung thêm một cái — cũng nhặt được một cơ thể khỏe mạnh.
Trình Thiên Vĩ nhìn lướt qua cửa lớp, ngoại trừ hai người bọn họ thì lớp học này cũng có thể xem là một nơi tụ hợp của thầy và trò.
Mà hai người Trình Thiên Vĩ và Ngô Duệ đến muộn cũng không hề có tí cảm giác xấu hổ mà không hẹn đều cùng gật đầu nhẹ với giáo viên.
Sau đó cả hai đến ghế trống hàng cuối cùng của lớp.
Sau khi Trình Thiên Vĩ dựa trên phương hướng mà Ngô Duệ đang đến, rất tự nhiên mà đi đến chỗ trống còn lại, ngồi xuống.
Anh tiện tay lật sách vở đang đóng trên bàn, cuối cùng Trình Thiên Vĩ cũng biết được họ tên hiện tại của mình từ sách giáo khoa — Vệ Dịch Thần.
Cho nên…
Kể từ bây giờ, anh sẽ tên là Vệ Dịch Thần.
Vệ Dịch Thần hơi cong khóe môi, miễn cưỡng dâng lên chút hứng thú với cuộc sống mới.
Mà với anh, chút hứng thú ấy cũng đã là rất hiếm thấy.
Dù sau ở kiếp trước, sau khi chỉnh cho cả nhà họ Trình sụp đổ thì sinh mệnh của anh cũng bắt đầu đếm ngược, cuộc đời cũng lâm hẳn vào tình trạng tẻ nhạt.
Đã lâu lắm rồi tâm trạng chưa từng vui vẻ.
Nghiêng đầu nhìn Ngô Duệ bên cạnh, Vệ Dịch Thần giả vờ nhàm chán rút một quyển sách trên bàn cậu ta, lật đại vài trang đã biết tên người kia.
Vệ Dịch Thần cũng thông qua nét chữ ngay ngắn, tinh tế không giống chữ viết của một đứa con trai của đối phương mà biết được đại khái tính cách Ngô Duệ.
Đơn giản là theo nề nếp cũ như vẻ bề ngoài của cậu ta.
Nếu anh đoán không nhầm thì Ngô Duệ hẳn là cánh tay phải đắc lực mà người trong nhà an bài cho mình, xét theo mức độ cung kính của Ngô Duệ, khả năng cao cậu ta là con trai của quản gia nhà họ Vệ.
Đối với mấy chuyện của những gia tộc lớn này thì Vệ Dịch Thần rõ hơn ai hết.
Tuy thân phận ban đầu của anh không đủ trọng lượng, nhưng theo địa vị ngày càng thăng tiến thì tầm nhìn của anh cũng ngày càng mở rộng.
Chằng hạn như những trưởng bối trong gia tộc lớn luôn thích sắp xếp một người bên cạnh con cháu, để cả hai sinh hoạt và học tập với nhau từ khi còn nhỏ.
Đồng thời chăm sóc vấn đề sinh hoạt và ăn uống của con cháu.
Mà người gia tộc sắp xếp thường là con cháu của quản gia, có thể nói đây là truyền thống được truyền từ đời này sang đời khác.
Chỉ riêng quản gia cũng có thể phát triển được một thế lực không thể xem thường, đồng thời hình thành nên một gia tộc nhỏ phụ thuộc vào gia tộc chính.
Sau khi Vệ Dịch Thần đã hiểu rõ, anh trả quyển sách về vị trí cũ.
Nhận thấy ánh mắt Ngô Duệ đầy mong đợi nhìn mình, Vệ Dịch Thần dừng một chút, gật đầu khen ngợi: "Ừ, nhớ phải chăm chỉ hơn."
Nghe vậy ánh mắt Ngô Duệ sáng ngời, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn chằm chằm bảng hơn.
Vệ Dịch Thần ngẩng ra, đáy lòng khẽ tang thương mà cảm khái: đây chính là tuổi trẻ… ở tuổi này con người ta rất dễ thỏa mãn.
Hơn nữa còn rất đơn thuần.
Vệ Dịch Thần yên lặng thở dài, sau đó nhàm chán lật mấy quyển sách lâu rồi chưa đụng trên bàn.
Mặc dù với anh mấy kiến thức trong sách này rất đơn giản, anh đã nắm chắc mấy kiến thức cao siêu hơn từ lâu rồi, nhưng để đối phó với mấy kì thi ở giai đoạn này anh vẫn nên xem lại thì hơn
Dựa vào thân phận của nguyên chủ mà nói, nếu anh không thể hiện thật xuất sắc thì sẽ OOC mất.
Người khác thì ngồi học nguyên buổi, còn anh thì ngồi đọc sách cả chiều.
Khi chuông tan học reo, anh nhắm mắt tiêu hóa những gì đã đọc rồi mở mắt đứng dậy.
"Đi thôi."
Vệ Dịch Thần kéo giãn mấy cơ bắp đang căng cứng của mình rồi nói với Ngô Duệ đang dọn sách vở.
Lúc này không cần Ngô Duệ dẫn đường nữa.
Vệ Dịch Thần theo dòng người đi đến cổng trường, trong một loạt chiếc xe hơi đang đỗ trước cổng, liếc mắt đã thấy được chiếc xe của nhà họ Vệ đang tận lực khiến mình điệu thấp nhất có thể.
Hai chiếc xe dài toàn thân màu đen, bề ngoài nhìn rất đơn giản, đến logo xe cũng bị đổi thành logo phổ thông, mà điệu thấp thì điệu thấp, nhưng với điều kiện là không có hai vệ sĩ thân hình cường tráng đứng trước cửa xe.
Thế này còn không phải là đang giấu đầu lòi đuôi à, cũng nói cho người ta biết cái vị ngồi trên hai chiếc xe kia không phải người thường à?
Vệ Dịch Thần có cảm giác chiếc siêu xe kia là của nhà mình, anh chú ý đến nơi tầm ánh Ngô Duệ quét đến, Vệ Dịch Thần càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Rõ ràng là lần đầu tiên ngồi loại xe này nhưng Vệ – tài xế già – kĩ năng diễn xuất vượt trội – Dịch Thần đã vận dụng kĩ năng diễn xuất của mình mà thể hiện như bản thân đã chán ngồi chiếc xe này lắm rồi, thấy vậy nên Ngô Duệ ngay thẳng, chủ động dò hỏi:
"Vệ thiếu gia, ngày mai có muốn đổi thành Maybach[2] không?"
[2]Maybach: dung nhan ẻm đêi.
"Được."
Vệ Dịch Thần thản nhiên gật đầu, sau đó cả quãng đường đều nhắm mắt dưỡng thần.
Chờ anh nhắm mắt ngủ thiếp đi thì chiếc xe dài cũng đã tới đích đến xa xôi.
Nhìn ngôi nhà mới giống như một trang viên[3] trước mặt, Vệ Dịch Thần hơi không thể nhịn được mà nâng khóe môi.
[3]trang viên:
Rõ ràng kiếp trước anh cũng tự dựa vào bản thân mà trở thành một cao – phú một đời – soái rồi, nhưng so với hiện tại thì hình anh vẫn hơi nghèo.
Hơn nữa nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của anh…
Vệ Dịch Thần không rõ, trong nhà anh có đến bao nhiêu người mà có thể "bao thầu" hẳn một căn nhà như này.
Mà chờ tới lúc vào trong biệt thự, nhìn thấy Vệ Bình Phong, thành viên duy nhất trong nhà đang ngồi trong đại sảnh, anh mới biết trong ngôi nhà này chỉ có hai người họ và một số người giúp việc sống trong căn nhà lớn như vậy.
Dù trong lòng có sa mạc lời thế nào thì Vệ Dịch Thần vẫn rất đúng mực mà chào Vệ Bình Phong khi nhìn thấy ông.
"Ba."
Vệ Bình Phong ngồi trên sofa đọc báo nghe thấy giọng nói của Vệ Dịch Thần thì cũng đáp nhẹ rồi thôi.
Vệ Dịch Thần cũng không ngạc nhiên trước phản ứng của Vệ Bình Phong.
Trong lòng anh hầu như người ba nào cũng lạnh nhạt như thế, nếu ông ba hời này mà đối xử tốt với anh thì có lẽ anh sẽ không chấp nhận được.
Còn chưa đến giờ cơm tối, Vệ Dịch Thần biết đến giờ ăn sẽ có người giúp việc lên báo nên đi thẳng lên tầng.
Thừa dịp không ai chú ý đi làm quen địa hình.
Sau khi lướt qua mấy cảnh cửa hoặc đóng hoặc mở một cách tự nhiên, Vệ Dịch Thần đã nắm được hơn phân nửa địa hình nơi đây nên anh bèn lên tầng trên cùng.
Thử đẩy cánh cửa duy nhất ở tầng trên cùng, Vệ Dịch Thần khẽ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cách bày trí quen thuộc.
Anh đoán không sai, đây là phòng của anh.
Khi nãy đứng bên ngoài biệt thự, hình như anh thấy trên sân thượng có rất nhiều máy chơi game, mấy cái đó chắc là chuẩn bị cho nguyên chủ.
Mà tầng trên cùng chỉ có duy nhất một cánh cửa, nghĩa là chỉ có một phòng thông đến sân thượng.
Vậy thì căn phòng kia chỉ có thể là của anh.
Dù sao nếu phòng đó là phòng của ba Vệ, thì không có khả năng nguyên chủ có thể đi lại tự nhiên trên sân thượng như vậy..