EDITOR: PARK HOONWOO
BETA: LIÊN
-o0o-
"Rốt cuộc cậu là ai? Vì sao chúng ta khác nhau nhiều đến thế!" Edward nghĩ nửa ngày cũng không ra, cuối cùng quyết định hỏi trực tiếp.
"Cuối cùng cậu cũng hỏi rồi, lộ nhiều sơ hở đến vậy, đến giờ cậu mới phát hiện, sao ngu ngốc thế."
Armand trưng vẻ mặt bất đắc dĩ với Edward.
Edward trợn trắng mắt, anh trách tôi, cái nồi này tôi không có nhu cầu đội!
"Tôi hiển nhiên là quỷ hút máu rồi, nhưng cái khác chính là tôi thuộc tam đại quỷ hút máu, cho nên khác các cậu vài chỗ cũng chẳng có gì kì lạ." Armand mang dáng vẻ do cậu chưa đi đủ trình, nhẹ nhàng bâng quơ nói ra tin tức....khiến Edward ngu người luôn.
Cậu ta đang nói gì, sao mình chẳng hiểu vậy, chẳng lẽ trình mình chưa đủ thật sao? Ngữ khí bình tĩnh của anh ta làm Edward có loại cảm giác, cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, cũng chỉ là nhiệt độ cao và sợ ánh nắng mặt trời thôi sao, có cái gì.....cục cứt á! Tam đại quỷ hút máu là cái thứ gì hả! Loại chuyện này rất quan trọng phải không, nhất định phải nói cho Carlisle!
Sau khi quyết tâm tìm gia trưởng Carlisle đàm đạo, Edward kéo Armand vào nhà.
Armand vẫn luôn rất nghe lời cứ như mọc rễ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Edward quay đầu chuẩn bị nổi giận, liền nghe Armand nói "Có khách đến, cứ đi thế không lễ phép lắm đâu nhỉ, thân là chủ nhân cũng phải tiếp đãi chút chứ."
Tuy biết rằng Armand rất mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chênh lệnh của cả hai, sau khi Armand nói cậu mới cảm nhận được mùi hương xa lạ, mùi máu tanh tưởi khiến người đứng xa tít mù khơi như cậu chịu không nổi, cũng khiến cậu cảm thấy không tốt chút nào!
Trong khi nói chuyện, cậu đã có thể nhìn thấy bóng dáng của người đi đến,vác một người trên vai, là một cô gái tóc vàng, làn da trắng nõn nà, tinh xảo hệt như búp bê phương Đông, vóc dáng không cao nhưng sức mạnh có thừa.
Cô không lại gần, chỉ quan sát cả hai từ xa.
Edward nghe thấy rất rõ suy nghĩ của cô, cô có vẻ rất kì thị con trai, và cả cái ngọn gió thổi cô đến đây nữa.
"Đền tìm Carlisle!" Edward quay đầu nói với Armand,
"Mi biết? Thế hắn ta đâu?" Trên gương mặt lãnh đạm của cô gái lộ ra chút vội vã.
Nhìn một cô gái chỉ đích danh Carlisle, lại nghĩ nghĩ đến mớ cơm tró ngày nào mình cũng ăn, đành mở miệng "Cô theo bọn tôi."
Động tác thô lỗ khiêng người trên mặt đất lên, cô nhấc chân bước lên, hoàn toàn ngó lơ tiếng rên rỉ của tên đàn ông trên vai.
"Người đó là?" Edward nghi hoặc hỏi.
"Nhặt trên đường, chết thì vứt đi, chưa chết thì cắn." Cô gái không thèm quay đầu, bình tĩnh trả lời.
"..." Edward không còn gì để nói.
Chàng trai trên vai cô đã muốn không xong rồi, cậu ta nói không ra lồi, nhưng trong lòng có một câu rất to bự, tôi cảm thấy mình còn có thể cứu được!
Edward tỏ vẻ mình không nghe, mới vừa nghe thấy suy nghĩ của cậu ta, với ý chí của cậu ta, hẳn có thể chống đỡ được đến lúc nhìn thấy Carlisle, đi!
Mà Carlisle và Sesshomaru ở biệt thự đang tận hưởng bữa trưa không có cái bóng đèn nào, đương nhiên là Carlisle nhìn Sesshomaru ăn.
Tướng ăn của Sesshomaru tao nhã vô cùng, một thân đồ trắng khiến hắn trông như một vị tiên nào đó, lẳng lặng thưởng thức đồ ăn, hầu kết theo động tác nuốt đồ ăn mà vẽ ra độ cong hoàn mỹ, ngón tay cầm đũa thon dài, không hề nhìn ra đây là mấy ngón tay có thể dễ dàng bẻ gãy vài cây đại thụ.
"Ngươi cứ nhìn ta như vậy sẽ khiến hệ tiêu hoá của ta làm việc không được hiệu quả." Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Sesshomaru buông đũa nhìn đôi mắt vàng vẫn cứ dõi theo mình nãy giờ.
"Thật sao! Em ổn chứ?" Carlisle vòng sang bên này bàn ăn hỏi han.
"Ngươi muốn làm gì?" Sesshomaru nhướng mày, nghiêng người nhìn Carlisle hứng thú bừng bừng.
"Hiển nhiên là giúp em tiêu hoá rồi!" Lời còn chưa dứt, y đã lấy tốc độ cực nhanh ôm đai eo Sesshomaru về phòng ngủ, ấn hắn vào một nụ hôn triền miên trên giường.
Hôn xong cả hai không ai còn có thể giữ được hơi thở vững vàng nữa, hô hấp cả hai quấn cả vào nhau, mắt vừa thấy súng chuẩn bị lên nòng, Sesshomaru bỗng nhiên cười, ung dung sửa sửa lại quần áo của bản thân, đẩy Carlisle trầm mê vào nam sắc ra "Sau khi ăn cấm vận động kịch liệt nha!"
Carlisle tinh lực sung mãn ức chế, ghét nhất mấy hành vi đốt lửa nhưng không dập ~ nhưng Sesshomaru tỏ vẻ, cho dù ta thích ngươi nhưng không có nghĩa ta phải nằm dưới! lại nói, cái vấn đề trên dưới này dựa vào thực lực phân tranh!
Vào đúng lúc Carlisle đang chuẩn bị chứng minh thực lực bản thân, Edward và Armand cũng đã trở lại, hiển nhiên, cô gái kia cũng thế.
"Ừm, tôi đến tìm ông, ông còn nhớ mình nói gì chứ!" Ném chàng trai trên vai xuống, cô gái tóc vàng trông có vẻ chẳng có cảm giác gì hỏi, nhưng Carlisle vẫn có thể cảm nhận được chờ mong của cô nàng.
"Đương nhiên có, đúng rồi, cô tên gì, khi ấy vội quá chưa kịp hỏi." Carlisle không nghĩ đến khi ấy chỉ gặp có một lần, cũng chỉ động lòng trắc ẩn nói một câu, mà cô nàng thật sự tìm lại đây.
Nhưng trong nhà nhiều thêm hai người nữa cũng rất tuyệt.
"Tôi là Rosaline, mọi người có thể gọi tôi là Roth." Cô gái tên Rosaline vui vẻ giới thiệu.
Edward bên cạnh vốn chẳng quan tâm lắm, nhưng trong chớp mắt cậu nghe được mục đích tiếp cận cô nàng của Carlisle, khuôn mặt tái nhợt cũng đen thui! Dù cho ai bị tọng cơm tró cũng không vui nổi được không.
Cho nên, đây là lần đầu tiên cậu không thèm lễ phép mà bỏ đi (???)
Armand đương nhiên cũng lên theo, tâm lý mấy đứa nhỏ rất quan trọng, cần khai thông thật tốt, nhưng mà rốt cuộc lý do thằng bé rời khỏi là gì nhỉ? Mấy đứa nhỏ biết đọc suy nghĩ chẳng đáng yêu chút nào ~
Biểu cảm của Sesshomaru bắt đầu kinh khủng hơn sau khi nghe đối thoại của hai người Carlisle và Rosaline, khí tràng mười phần, khiến Carlisle bối rối không thôi, nhưng y dù cho có chết cũng phải nói xong.
"Được, Roth, từ rày về sau đây là nhà của con, con có thể đi xung quanh cho quen, sau đó chọn căn phòng mình thích, chờ tối Esme về sẽ cùng nhau chúc mừng thành viên mới là con gia nhập." Carlisle sốt ruột giải thích xong cho Rosaline, đẩy cô đi, rồi liền vội vàng giải thích với Sesshoumaru.
Sau khi cảm thấy Carlisle có chút muốn đuổi người, Rosaline rất vui vẻ ngoan ngoãn rồi khỏi, nhà, một từ ngữ thật tốt đẹp, mà hình như mình quên gì rồi ấy, nghĩ nửa ngày không ra, ôi thôi kệ đi! Chàng trai sống chết không rõ bị bỏ quên trên sàn nhà vươn tay, ai đó cứu tôi đi mà ~~
"Bình tĩnh, ta có thể giải thích," Carlisle quay đầu, nghiêm túc nói.
Sesshomaru ôm tay trước ngực, nghe thấy Carlisle nói đã kỳ quái nhìn y vài lần "Ta rất bình tĩnh, sao lại nghĩ ta là thứ người lòng dạ hẹp hòi kia thế, hửm?" Âm cuối kéo dài, càng làm tăng thêm cảm giác chết chóc.
Carlisle cười ôm Sesshomaru, có chút mất mát với sự bình tĩnh của hắn, này có chút khác với phản ứng y nghĩ trong đầu a.
Như nghe được suy nghĩ của Carlisle, ngón trỏ của Sesshomaru nâng cằm y nhận vào môi y một nụ hôn "Một cô bé mà thôi, ta không quan tâm, nhưng mà, không có lần sau!"
Carlisle bị bỏ lại sững người, sờ sờ miệng cười cười, thì ra cũng không phải không quan tâm nha!
HẾT CHƯƠNG 18.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...