EDITOR: YUE
BETA: MATCHA
- o0o-
Sesshomaru đứng trên mảnh đất đã cháy rụi, nhìn phụ thân mình, quân vương Yêu tộc - Togao vì một nhân loại ti tiện mà hi sinh chính bản thân, giữ lại nữ nhân Izayoi kia cũng không có ích gì cả, ôm bán yêu trong lòng ngực.
Thật sự hắn nhìn không ra một con người yếu đuối, một kích cũng không chịu được có điểm gì đáng giá để phụ thân vì tình yêu mà từ bỏ hết thảy, chỉ vì cái gọi là đồ vật phải bảo vệ sao?
Trở lại Tây quốc, mẫu thân Lăng Nguyệt Tiên Cơ đã biết tin phụ thân chết.
Nàng không nói gì, chỉ xoay người trở về Minh giới.
Có lẽ đối với phương thức sống chung kỳ lạ của đôi phu thê này mà nói, chẳng qua chỉ là lâu dài không gặp biến thành vĩnh viễn không gặp mà thôi.
Sesshomaru rời Tây quốc, hắn mang theo Jaken luôn đồng hành cùng bản thân, đi tìm đối thủ có thể cùng hắn đánh một trận, hoàn thành kiếm đạo của riêng hắn.
Nghe nói gần đây yêu quái hoành hành, quả nhiên phụ thân vừa mất đã chịu không nổi, vậy trước tiên cho các ngươi thử chiêu thức mới của ta đi.
Còn có bán yêu đệ đệ của ta kia, chờ ngươi trưởng thành, hy vọng sẽ không làm ta thất vọng.
Carlisle thu thập xong đồ dùng khám bệnh tại nhà, đánh xe đến địa chỉ yêu cầu khám bệnh đã nói qua điện thoại thật nhanh, Y dùng loại thuốc đơn giản để chữa bệnh.
Đối với quỷ hút máu mà nói, nếu không tìm công việc mình thích, sinh mệnh cực dài nhất định sẽ buồn tẻ và nhạt nhẽo.
Cho dù thân là một kẻ uống máu y lại trở thành bác sĩ cứu vớt 'đồ ăn'.
Thực tế chứng minh, quỷ hút máu cũng có thể trở thành bác sĩ tốt.
Tốc độ xe tăng dần, Mercedes màu đen chạy như bay trên đường quốc lộ liên lục địa trống trải.
Ưu điểm duy nhất ở đây là không bị cảnh sát giao thông xử phạt, hay phải dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ.
Chỉ là bất tiện khi phải sống xa, mỗi lần đều mất kha khá thời gian để đến đích, nhưng Carlisle tỏ vẻ, bản thân rất thích thú.
Phong cảnh hai bên đường như ảo ảnh xẹt qua, Carlisle nghe nhạc nhẹ thư giãn, không biết vì sao nghĩ tới lúc trước đi theo phụ thân cũng là mục sư, sinh hoạt mệt nhọc mà phong phú.
Carlisle có chút thất thần, nhất thời không chú ý đến con đường phía trước, chỉ nghe 'loảng xoảng', xe xóc nảy một trận, khẩn cấp phanh lại, âm thanh lốp xe kịch liệt cọ xát đường nhựa, phía trước hiện lên bóng dáng màu trắng.
Đụng phải người! Phản ứng đầu tiên của Carlisle, nhưng con đường này hẻo lánh ít người, người này từ nơi nào đến? Nghĩ thầm trong lòng, trách nhiệm đối với nghề của y dâng lên, huống chi người này bị thương còn là do y.
Carlisle liền xuống xe, kết quả phát hiện đầu xe lõm xuống một khối, cách đó không xa một người đang nằm.
Tóc màu trắng bạc, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, không phân biệt được là nam hay nữ, bộ kimono lộng lẫy khiến người này trông như một thiên thần, lông đuôi mềm mại thật lớn khiến người này trông thật yếu ớt, giữa đôi mày thể hiện sự quật cường, có vẻ là một người xuất sắc.
Hai bên đường quốc lộ là rừng rậm kéo dài liên miên, không có phương tiện giao thông, không biết người này đến nơi hoang vu này như thế nào.
Carlisle đơn giản kiểm tra một chút, ngoại trừ khẳng định người tinh xảo đến mức không giống người sống này là nam nhân, y cũng không phát hiện miệng vết thương, chỉ là hôn mê bất tỉnh, có lẽ là bị dọa rồi.
Carlisle nghĩ đến như vậy, trước cứ mang về, chờ người này tỉnh táo xác nhận an toàn rồi lại đưa đi.
Có lẽ bởi vì khuôn mặt tuyệt mĩ, hơi thở thanh nhã, hay vì không rõ lai lịch, tóm lại Carlisle giờ phút này quên mất hiệp ước kiềm chế quỷ hút máu, y quên mất trong nhà còn có quỷ hút máu mới sinh chưa khống chế được dục vọng hút máu.
Đưa người bí ẩn này về nhà, tiếp đón hắn sẽ là cái gì đây?
Ánh lửa xẹt qua, một bán yêu mặc áo lông hỏa hồ, một nữ nhân loài người yếu ớt bất kham một kích cũng không chịu nổi,và lo lắng của bản thân - Rin, tất cả dường như hóa ảo ảnh trong đầu Sesshomaru, màu đen bao trùm.
Ký ức duy nhất khắc sâu là một đôi mắt màu vàng ôn nhu hắn nhìn thấy trước khi mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, ý thức dần quay trở lại, Sesshomaru theo bản năng sờ Tensaiga bên hông, duỗi tay lại không sờ đến cái gì, mở mắt ra lại phát hiện cảnh tượng vô cùng xa lạ.
Trong nháy mắt, Sesshomaru mở to hai mắt, cảnh giác nhìn xung quanh, hắn nhìn thấy một nơi hoàn toàn xa lạ.
Một căn phòng sáng ngời, vách tường trắng tuyết nhìn không ra chất liệu, đồ dùng gia đình quái dị, giường dưới thân vô cùng mềm mại, tất cả khác xa trong trí nhớ.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cánh cửa vuông kỳ lạ mở ra và một người bước vào.
Nhìn thấy trước mắt là một đôi mắt đồng tử màu vàng tuyệt đẹp, hắn không cảm nhận được yêu lực nhưng có yêu quái bên ngoài, còn có một lực lượng đang nhìn trộm.
Thực sự quá kỳ lạ!
"Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?" Sesshomaru hỏi người vừa tới.
Carlisle mờ mịt nhìn nam nhân xuất sắc trước mặt, bất đồng ngôn ngữ thật là một vấn đề nghiêm trọng, tuy rằng đã nghĩ đến giao lưu là một vấn đề, nhưng giải quyết thế nào còn chưa biết, càng quan trọng hơn là đây là ngôn ngữ nơi nào? Có rất nhiều vấn đề nhưng hiện tại y không có cách giải quyết, Carlisle đành mỉm cười an ủi Sesshomaru trước.
Sesshomaru nhìn nam nhân cười mà không nói, tâm cảnh giác càng nặng, tay thầm vận yêu lực, hắn lại phát hiện trong cơ thể trống rỗng, đây là chuyện gì? Lúc này Sesshomaru rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, đột nhiên ngồi dậy, đầu tóc trượt từ bả vai xuống cũng khác trước rất nhiều, tóc bạc xen lẫn vài sợi tóc đen, tượng trưng cho yêu lực đang dần mất đi.
Carlisle nhìn nam nhân trên giường đột ngột ngồi dậy nhìn chằm chằm mái tóc không nói một tiếng nên cũng nhìn qua, liền phát biện mái tóc bạc mỹ lệ trong khoảng thời gian ngắn trở nên loang lổ, nhìn nam nhân giống như chịu đả kích, tuy Carlisle không biết vì sao, nhưng với hắn có lẽ rất khó tiếp thu.
"Xe của ta đụng trúng ngươi ở quốc lộ, nhưng ta kiểm tra ngươi không có bị thương.
Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi trở về hoặc ngươi ở lại đây một thời gian, chờ ngươi thật sự không có vấn đề gì lại đi." Carlisle nói với Sesshomaru còn đang ngây ngốc.
Sesshomaru không nói một lời, kỳ thật hắn trong lòng nghĩ bản thân vì sao lại đến địa phương kỳ lạ này.
Trước đó lại không có đầu mối, chỉ nhớ rõ Ngọc Tứ Hồn phát sáng rực rỡ, không trung xuất hiện lỗ trống màu xanh, nhìn thấy đám người Rin, Inuyasha, Kagome sắp bị hút vào, cũng không biết vì sao bản thân hắn lại vọt lên, sau đó cái gì cũng không biết, mở mắt đã đến nơi này.
Khi đó Inuyasha hình như kêu mình một tiếng ca ca, thật buồn cười, chỉ là một bán yêu cũng xứng.
Nữ nhân loài người nghe nói là đi qua giếng ăn xương xuyên qua hai thời không, tình huống bản thân có phải cũng giống vậy, có phải chứng minh hắn cũng có thể trở về, nhưng yêu lực lại làm sao, chẳng nhẽ hắn sẽ biến thành nhân loại yếu ớt?
Sesshomaru suy nghĩ sự việc, sự bình tĩnh và đạm mạc ngày thường biến mất, hắn hoàn toàn không chú ý đến Carlisle đang dò hỏi, cho đến khi thanh âm 'ục ục' vang lên, mới giật mình tỉnh lại khỏi suy nghĩ sâu xa.
"Ha hả, đói bụng rồi đi, ta đã làm đồ ăn, ngươi tới ăn đi." Tránh đi đề tài, Carlisle cười nói với Sesshomaru.
Ngôn ngữ bất đồng liền không thể truyền đạt ý nghĩ, Sesshomaru nhìn nhân loại trước mắt miệng lúc đóng lúc mở nhưng không hiểu hắn nói cái gì, nhíu mày, lần đầu tiên cảm giác không biết làm sao, nhưng mà Sesshomaru không để lộ ra ngoài.
Carlisle thấy hắn không nói một lời liền biết hắn nghe không hiểu.
Nhưng mà điều này không làm khó được hắn, hắn sờ sờ bụng, làm động tác ăn cơm, chỉ chỉ ngoài cửa, chờ đợi Sesshomaru phản ứng.
Lần này Sesshomaru hiểu, hắn cũng đói bụng, đứng dậy, kimono trên người được thay bằng bộ trang phục kỳ lạ nhưng thoải mái, tưởng tượng đến mình mất đi ý thức dễ dàng khiến người khác đến gần, trong lòng tức giận, đi vào đôi giày kỳ lạ, Sesshomaru cùng Carlisle đi đến nhà ăn.
Edward đứng trong một góc phòng khách, ngửi mùi máu tươi ngon, trên tay phủ kín gân xanh, sắp không khống chế được dục vọng hút máu, nhưng nhớ tới Carlisle dặn dò, lại âm thầm chịu đựng.
Đây là bữa cơm gian nan nhất từ trước tới nay, Sesshomaru vốn kiêu ngạo, khinh thường trợ giúp, nhưng đồ vật chỗ này hắn đều không biết dùng.
Trong thời gian ngắn, phòng ăn rơi vào tình thế bế tắc.
Carlisle nhận ra điều này, y nhanh chóng cầm bộ đồ ăn lên làm mẫu.
Tuy rằng không chuẩn mực, nhưng Sesshomaru vẫn học theo, Carlisle vì tránh bị nghi ngờ, lần đầu tiên nuốt vào đồ ăn nhân loại từ khi biến thành ma cà rồng đến nay.
Tuy rằng vị như nhai sáp, nhưng nhìn Sesshomaru bộ dáng mới lạ cầm dao nĩa nghiêm túc ăn, Carlisle tỏ vẻ hắn vui vẻ chịu đựng.
Cứ như vậy qua mấy ngày, Carlisle đã có thể cùng Sesshomaru giao tiếp đơn giản.
Sau khi biết ngôn ngữ mà Sesshomaru nói là tiếng Nhật, y cũng giật mình trong thời gian dài, cũng thật hoang mang không biết Sesshomaru vì sao đến được Mỹ trong tình huống ngôn ngữ không thông.
Đương nhiên, hắn không thể tưởng tượng Sesshomaru là xuyên tới.
Biết ngôn ngữ thì mọi thứ thật dễ dàng, bằng trí nhớ siêu phàm cùng năng lực học tập, Carlisle học xong tiếng Nhật cơ bản, giao tiếp không thành vấn đề.
Câu đầu tiên nói tất nhiên là hỏi tên, nghe người nọ dùng thanh âm thanh lãnh đọc ra tên của bản thân, Carlisle cảm thấy trái tim đã yên lặng nhiều năm trong nháy mắt rung động.
Carlisle và Edward đã dừng lại tại thị trấn nhỏ này đủ lâu, Edward cũng nên tốt nghiệp cao trung, là thời điểm rời đi.
Sinh mệnh lâu dài của huyết tộc mang đến một điều không tốt nữa là không có biện pháp ở lại một nơi cố định thời gian quá lâu.
Gần đây luôn có một số bà cô lớn tuổi hỏi hắn bảo dưỡng như thế nào, vì sao thoạt nhìn mười năm mà như một ngày.
Carlisle thực phiền não, chẳng lẽ lại nói với họ, à, để ta cắn mọi người một ngụm, đừng nói mười năm, ta đảm bảo trăm năm như một ngày.
Haiz, quên nó đi, vẫn là chuẩn bị chuyển nhà thôi.
HẾT CHƯƠNG 1.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...