Nguyên Cảnh Khôn chờ đến khi Cảnh Hâm ra cửa, tính toán tốt thời gian, chờ cho cậu rời đi nửa giờ sau, mới đổi quần áo đi ra ngoài.
Ra khỏi tiểu khu, giơ tay vẫy lại một chiếc xe taxi, mở cửa xe phía sau, ngồi lên, phân phó tài xế: "Đi đường Mân Giang, bệnh viện Hoàn Hải."
Xe taxi ở cửa bệnh viện dừng lại, Nguyên Cảnh Khôn trả tiền gấp đôi, cố ý bảo tài xế ở đây chờ anh một lát.
Nguyên Cảnh Khôn xuống xe, bước nhanh đi đến khu nằm viện. Dừng lại ở trước cửa phòng săn sóc đặc biệt, xuyên thấu qua ánh pha lê sáng ngời nhìn vào bên trong cha còn đang hôn mê, Nguyên Cảnh Khôn trong lòng tiệm an.
Thời gian hữu hạn, Nguyên Cảnh Khôn không có đi vào. Sợ sẽ nhịn không được trì hoãn trở về, do đó chỉ đứng ở ngoài.
Anh đứng im khiến cho hộ sĩ chú ý, đi đến bên người anh, lễ phép mà dò hỏi: "Tiên sinh, yêu cầu trợ giúp sao?"
Nguyên Cảnh Khôn lắc đầu, tỏ vẻ không cần.
Hộ sĩ nghiêng đầu nhìn nhìn nam nhân tuấn lãng trước mắt, trán đã thành chữ xuyên (川), ánh mắt đều rất đẹp.
Nguyên Cảnh Khôn nâng tay, thời gian trên đồng hồ nhắc nhở anh, đây là lúc phải ra về.
Thật muốn vẫn luôn đứng ở chỗ này a!
Nguyên Cảnh Khôn bất đắc dĩ mà rời khỏi bệnh viện, lại lần nữa ngồi trên xe taxi lúc nãy, biểu tình cô đơn, làm cho tài xế phải an ủi anh: "Tiểu tử, đã xong rồi sao, là người nhà cậu hả? Người nhà cậu bệnh thực nghiêm trọng sao? Bất quá, cậu yên tâm, hiện tại y học phát triển như vậy, sẽ có biện pháp."
Cung Hi Nặc cầm trong tay bản vẽ ném ở trên bàn, không biết sao lại thế này, hôm nay y ở công ty có cuộc họp, trong lòng lại có cảm giác không ổn, dự cảm giống như sẽ xảy ra chuyện.
Đối với việc đấu thầu tiến hành dự án, không cần quá mức với phiền lòng, bằng vào thực lực của bọn họ, hạng mục này có thể nắm trong lòng bàn tay, công khai cạnh tranh bất quá chỉ làm trò.
Nói không nên lời cảm xúc bất an lan đến gần toàn bộ đại não, Cung Hi Nặc lau lau mắt kính, lại không lau đi được thấp thỏm trong lòng.
Cầm lấy di động, gọi đến điện thoại ở nhà Nguyên Cảnh Khôn đang lở. Liền vang ba tiếng, không người nghe.
Cung Hi Nặc nghi hoặc: Cảnh Hâm không ở nhà sao? Cảnh Hâm không ở, Nguyên Cảnh Khôn cũng không ở sao?
Cách năm phút đồng hồ, lại gọi một cuộc, như cũ không người tiếp nghe.
Cái này, Cung Hi Nặc ngồi không được, đứng lên, nhanh chóng gọi cho Cảnh Hâm, di động vang lên một tiếng, liền nghe được thanh âm cậu: "Cung tiên sinh, ngài hảo."
"Cậu ở đâu?" Cung Hi Nặc đã là nghe được âm thanh ồm ào chung quanh, biết cậu đang ở ngoài, không đợi cậu trả lời, tiếp tục hỏi. "Nguyên Cảnh Khôn đâu?"
Cảnh Hâm khó hiểu hắn vấn đề, Nguyên Cảnh Khôn hẳn là ở chung cư nha.
"Nguyên tiên sinh hẳn là ở nhà."
"Kia như thế nào gọi điện thoại không người nghe?" Cung Hi Nặc thanh âm có điểm cất cao, biểu hiện y đã có điểm tức giận.
"A?" Cảnh Hâm kinh ngạc. "Sao thế được? Có phải hay không đang ngủ, cho nên không nghe được?"
Không có khả năng, Cung Hi Nặc liên tiếp gọi, trừ phi ngủ chết, bằng không chuông lớn như vậy, như thế nào sẽ không bị đánh thức.
Cung Hi Nặc không nói, tắt điện thoại, nói với thư ký: "Tôi đi ra ngoài một chút, có việc gọi điện cho tôi."
Cảnh Hâm đối mặt với điện thoại đột nhiên bị tắt, mờ mịt: "Sao lại thế này? Anh đi ra ngoài sao? Không có khả năng a!"
Cung Hi Nặc một mình lái xe đi đến trước chung cư, lúc tới chung cư, mở hết cửa các phòng, đều không thấy bóng dáng Nguyên Cảnh Khôn.
Anh, chạy trốn?
Không! Cung Hi Nặc trong lòng quả quyết phủ định. Anh không phải là người như vậy, anh đã đáp ứng, anh nhất định sẽ làm được.
Chính là, anh không ở, đi đâu vậy?
Nguyên Cảnh Khôn lúc chạy về chung cư, ra khỏi thang máy, thấy cửa nhà mở rộng, ý thức được Cảnh Hâm đã trở về, mạc danh mà hoảng loạn, cố gắng chế trụ lồng ngực đang phập phồng kịch liệt, nhẹ nhàng mà đi vào đi.
Mở cửa phòng ngủ cùng phòng bếp, lại chưa thấy Cảnh Hâm, Nguyên Cảnh Khôn buồn bực, Cảnh Hâm không trở về, như vậy sao cửa chính lại mở, chẳng lẽ có ăn trộm vào?
"Anh đã trở lại?"
Một câu hỏi lạnh nhạt tới mức Nguyên Cảnh Khôn về phía sau lui lại mấy bước, là thanh âm của Cung Hi Nặc.
Không xong, thôi rồi, cậu như thế nào sẽ đến?
Nguyên Cảnh Khôn trấn định mà đi lên bậc thang, không cần hoảng, anh cũng không có làm sai chuyện gì.
"Anh đi đâu?"
Cung Hi Nặc ngồi ở trên sô pha, ánh mắt nhìn chăm chú vào anh, sắc mặt không tốt.
"Tôi đi bệnh viện, đi xem ba tôi."
Nguyên Cảnh Khôn đúng lý hợp tình mà ăn ngay nói thật, anh không cần thiết nói dối.
"Anh đi đã hỏi qua tôi chưa? Tôi đã đồng ý chưa?"
Cung Hi Nặc thấy anh tự ý ra cửa thì sinh khí, càng buồn bực anh một bộ biểu tình không chút sợ hãi nào.
"Đây là □□, quyền lợi của tôi, tôi không cậu. đồng ý!"
Nguyên Cảnh Khôn không thích cái tính cao cao tại thượng của y, càng chán ghét y một bộ dáng vênh váo tự đắc.
"Anh tự do? quyền lợi của anh?"
Cung Hi Nặc đứng lên, cùng anh mặt đối mặt, cười nhạo.
"Cậu đây là có ý tứ gì?"
Nguyên Cảnh Khôn thấy biểu tình ủa y, nghe ngữ khí của y, trong lòng tức giận, thanh âm không tự giác mà cao lên.
"Ý của tôi là, không có sự cho phép của tôi, anh không thể tùy tiện rời khỏi căn nhà này!"
Cung Hi Nặc dùng một loại ngữ khí mệnh mà đưa ra yêu cầu của y.
"Cậu không có quyền hạn chế tự do thân thể của tôi!" Nguyên Cảnh Khôn đáp trả.
"Anh......"
Cung Hi Nặc tức giận, tiến lên vài bước, tiến đến bên người anh, nghiến răng nghiến lợi.
"Anh bất quá là tôi dùng tiền mua tới làm công cụ sinh hài tử, tôi vì sao không có quyền lợi!"
Dưới tình thế cấp bách, không để ý lời nói.
Cung Hi Nặc lời vừa ra khỏi miệng, lập tức hối hận.
Y vốn không phải muốn dùng lời khắc nghiệt với người, kể cả sinh khí, cũng không nên nói ra những lời chanh chua không có phong độ.
Lời nói ra rồi giống như bát nước đổ đi, không cách nào cứu được.
Trùng hợp đúng lúc Cảnh Hâm cầm theo bao lớn bao nhỏ vào cửa, nghe được rõ ràng, đứng lại ở trước cửa, tiến không được mà lui cũng không xong, đang khó xử.
Nguyên Cảnh Khôn trợn tròn đôi mắt đẹp đẽ, kinh ngạc với lời Cung Hi Nặc nói, y như thế nào đều không nghĩ đến, nói như vậy, xuất từ người như vậy chi khẩu.
Tức giận, xấu hổ và giận dữ đồng thời mà đến, Nguyên Cảnh Khôn đầu óc nóng lên, khắc chế không được, dơ tay cho Cung Hi Nặc một cái tát, này một cái tát lực độ không nặng, lại vững chắc mà dừng lại ở bên sườn mặt hoàn mỹ của Cung Hi Nặc, khóe miệng chảy ra một chút máu tươi.
Cung Hi Nặc tức khắc cảm thấy mặt bên phải nóng rát hơi đau, nhìn Nguyên Cảnh Khôn ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên, không nghĩ tới anh thế nhưng sẽ động thủ đánh người.
Bang! Cung Hi Nặc không cam lòng yếu thế, áp không được nội tâm đang bùng bùng lửa giận, chưa bao giờ từng có người đối y động tay, Nguyên Cảnh Khôn dám đánh y, tự nhiên không chịu thiệt, trở tay một cái đánh vào trên mặt Nguyên Cảnh Khôn. Một cú đánh này lực đạo mười phần, không hề phòng bị Nguyên Cảnh Khôn lảo đảo một bước lùi về phía sau, thân thể lay động, hướng sô pha ngã, bụng nhỏ đập thẳng vào tay vịn sô pha.
"A......" Nguyên Cảnh Khôn gần như không thể nghe thấy tiếng, theo bản năng mà dùng tay bảo vệ bụng tránh cho va chạm.
Cảnh Hâm cách phòng khách một bức tường, không biết xảy ra chuyện gì. Bất quá, ẩn ẩn nghe thấy bên trong giống như có tiếng cãi nhau, còn có tiếng va chạm.
Đi vào hay không đây? Cảnh Hâm nội tâm đấu tranh.
B
"Anh làm sao vậy?"
Tiếng Cung Hi Nặc truyền tới, Cảnh Hâm mới hạ quyết tâm đi vào, giống như đã xảy ra chuyện.
Cảnh Hâm buông đồ, đi đến phòng khách, hoảng hốt: Nguyên Cảnh Khôn nằm liệt ở một bên sô pha, cúi đầu, ôm bụng, tựa hồ rất khó chịu. Cung Hi Nặc ngồi xổm bên người anh, nghiêng đầu, dò hỏi anh, tựa hồ dáng vẻ thực lo lắng.
Ân? Đây là có chuyện gì? Cảnh Hâm nghi vấn đầy mình.
Cung Hi Nặc trong lúc tức giận, trong khoảng thời gian ngắn mà quên mất tình huống thân thể của Nguyên Cảnh Khôn hiện tại, một cú đánh, hỏa khí giảm phân nửa, bỗng nhiên nhớ tới thân thể Nguyên Cảnh Khôn giống như chịu không nổi một chưởng này.
Cung Hi Nặc thấy anh chậm chạp không có đứng dậy, ý thức được anh hẳn là có chuyện, chạy nhanh ngồi xổm xuống bên người anh, duỗi tay túm chặt hắn cánh tay, muốn nâng anh dậy. Nguyên Cảnh Khôn dùng toàn bộ khí lực tích góp, đẩy Cung Hi Nặc ra, không cần y giả từ bi.
Bụng dưới đau đớn như bị xé rách càng ngày càng nghiêm trọng, Nguyên Cảnh Khôn cắn môi, một cử động nhỏ cũng không dám.
Cảnh Hâm thấy thế, mở điện thoại gọi cho, Hạ Nhạc Phàm, kêu hắn chạy nhanh lại đây.
Cung Hi Nặc nhìn không tới biểu tình nhịn đau của Nguyên Cảnh Khôn, lại thấy thân thể anh run rẩy, áo sơ mi trước bụng bị vò đến nhăn nhúm, như vậy, thật sự rất đau.
Hài tử, hài tử...... Cung Hi Nặc sốt ruột, nó không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...