Cung Hi Nặc cả buổi chiều đều ở nhà làm việc chỗ công trường, Chương Phủ cùng Cận Khắc Quân vẫn luôn ở bên cạnh y, nghiên cứu phương án thiết kế.
Dựa theo kế hoạch đặt ra từ trước, viện thiết kế viện cùng bọn họ, mỗi bên cùng chuẩn bị ra 3 phương án, cuối cùng cùng nhau thảo luận chọn ra phương án tốt nhất, đưa lên phía trên đợi phê chuẩn rồi sẽ thi công.
Sau khi tan tầm, Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn một trước một sau đi ra khỏi phòng làm việc ở công trường.
Lái xe tới đón Cung Hi Nặc, y không vội vã lên xe, đứng ở tại chỗ, ghé mắt nhìn Nguyên Cảnh Khôn đang đứng cùng Cận Khắc Quân.
Cận Khắc Quân một hai đòi dùng xe điện đưa Nguyên Cảnh Khôn về nhà, Nguyên Cảnh Khôn thì cự tuyệt hắn: "Thật sự không cần, trạm xe công cộng không xa!"
"Nhanh lên đi, mình đưa cậu trở về so với cậu ngồi nhanh hơn nhiều!" Cận Khắc Quân thái độ kiên quyết.
"cậu sạc đủ pin chưa? Cậu đưa mình về nhà, vạn nhất không đủ điện thì làm sao? Cậu không thể về nhà được!" Nguyên Cảnh Khôn một nửa không muốn đi, một nửa vì hắn mà suy nghĩ.
Cận Khắc Quân sải bước lên xe điện, bảo đảm: "Không thành vấn đề, cậu yên tâm đi, nhanh lên đi!"
Nguyên Cảnh Khôn không có biện pháp, Cận Khắc Quân quá ngoan cố, đưa ra điều kiện: "Thôi được rồi, cậu đưa mình đến trạm xe là được"
"Ok!" Cận Khắc Quân quay đầu lại phía sau, ý bảo anh " Lên đi!"
Nguyên Cảnh Khôn ngồi vào phía sau hắn, nắm chắc tay vịn bên dưới yên xe:" Được rồi"
"Cậu nếu sợ hãi, có thể ôm eo mình a!" Cận khắc quân chuyển động tay lái, vèo cái mà phóng đi.
Cung Hi Nặc thu hồi ánh mắt, sắc mặt bình tĩnh: "anh đi trước đi, tôi tự lái xe về"
Lúc tới trạm xe, Nguyên Cảnh Khôn nhảy xuống, khăng khăng muốn ngồi xe bus về nhà.
Cận khắc quân đề nghị muốn bồi anh chờ xe bus, Nguyên Cảnh Khôn vừa bất đắc dĩ lại vừa sốt ruột: "Cậu đừng bồi mình, mau về nhà đi."
"Như vậy sao được? Cậu một mình chờ rất nhàm chán!" Cận Khắc Quân đem xe điện ngừng ở một bên, đứng cạnh bên người anh.
"Thật sự không cần! Mau trở về đi thôi!" Nguyên Cảnh Khôn chính là đem hắn đẩy đến bên xe điện, thúc giục hắn.
Cận Khắc Quân không tiếp tục lì lợm la liếm đành phải lên xe, dặn dò anh: "Về cẩn thận nha! Ngày mai gặp!"
"Ngày mai gặp!" Nguyên Cảnh Khôn xua xua tay với hắn, nghĩ thầm, xem như đuổi được rồi.
Chờ thân ảnh Cận Khắc Quân biến mất, Cung Hi Nặc mới chậm rãi lái xe lại đây, tới gần trạm xe bus thì dừng lại, mở cửa ghế lái phụ, hướng Nguyên Cảnh Khôn cười cười.
Nguyên Cảnh Khôn ngồi vào, đóng cửa xe, thoải mái mà dựa vào ghế.
"Em quen Cận công sao?" Cung Hi Nặc nhìn như vô tình hỏi, ngữ khí bình đạm.
Nguyên Cảnh Khôn gật đầu: "Ân, bọn em là bạn học đại học"
"À." Cung Hi Nặc nhìn chằm chằm con đường phía trước. "Anh ta giống như rất thích em."
"Hả?" Nguyên Cảnh Khôn quay đầu nhìn y, Cung Hi Nặc EQ thật ra không thấp đến nỗi hết thuốc chữa, khóe miệng giơ lên, cảnh cáo y. "Đúng không. Thấy chưa? Anh nếu không tốt với em, em liền chạy theo người khác!"
Cung Hi Nặc căn bản không ghen, y cùng Cận Khắc Quân không có thể so sánh, chút tự tin này y vẫn phải có.
Lại nói, Nguyên Cảnh Khôn đối với y toàn tâm toàn ý, y không phải không biết, Nguyên Cảnh Khôn nói như vậy, bất quá là lời nói đùa mà thôi.
Đèn đỏ sáng lên, Cung Hi Nặc một chân dẫm trụ phanh lại, xe vững vàng mà dừng lại, y quay đầu đi, đối diện với mặt Nguyên Cảnh Khôn, hôn lên môi anh, không nói chuyện.
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn sinh hoạt quá đến bình đạm lại ấm áp, Cung Tỉ cùng Nguyên Cảnh Khôn mang cho Cung Hi Nặc cảm giác kiên định mà thỏa mãn, bọn họ là động lực để phấn đấu của y trong cuộc sống.
Tồn tại của Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Tỉ làm y nhận ra cuộc sống này có ý nghĩa, làm mỗi một chuyện trong cuộc sống y đều làm không chỉ vì trách nhiệm mà còn tràn ngập nhiệt tình.
Nhà trẻ của Cung Tỉ mỗi ngày đều mở khoá học, thứ hai là nhảy, thứ ba là tiếng Anh, thứ tư là vẽ, thứ năm là dương cầm, thứ sáu là thư pháp, hiện tại trẻ con so với người lớn còn bận hơn.
Tới lúc khai giảng khoá học, Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn mỗi người một ngày, bồi Cung Tỉ đi học.
Nếu là Nguyên Cảnh Khôn bồi bé, Cung Hi Nặc tan tầm sớm, sẽ đi đón bọn họ. Nếu là không có thời gian đi đón, Nguyên Cảnh Khôn mang theo Cung Tỉ ngồi xe điện ngầm về nhà.
Nguyên Cảnh Khôn nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm di động: "Ngày mai lại là cuối tuần a, cuộc sống, thật không thú vị!"
Cung Hi Nặc xốc lên chăn còn chưa chui vào, nghe được anh cảm khái, ngừng động tác, trong lòng nghĩ, cùng chính mình ở bên nhau, đều làm anh cảm thấy cuộc sống không thú vị?
Nguyên Cảnh Khôn thở dài: "Ai, từ khi cùng anh ở bên nhau, em liền cảm thấy đặc biệt cô độc, mỗi ngày cùng đều không có ai"
Nguyên Cảnh Khôn nói làm Cung Hi Nặc không thể không nghĩ, có phải hay không đối với anh không tốt? Cảm thấy không thú vị, lúc này đều cảm giác cô độc, xem ra vấn đề tương đối nghiêm trọng.
"Nếu không, anh ngày mai dẫn em ra ngoài chơi?"
Nguyên Cảnh Khôn tinh thần tỉnh táo: "Đi chỗ nào?"
Cung Hi Nặc tiến vào trong chăn, ôm lấy anh: "Em muốn đi chỗ nào?"
" Ơ? Là anh đề nghị muốn đi ra ngoài, vì cái gì muốn em nghĩ?" Nguyên Cảnh Khôn nhéo mặt y, nếu để anh nghĩ, liền cảm thấy cuộc sống không thú vị gì hết.
Cung Hi Nặc đem anh ôm lại, suy nghĩ một trong chốc lát, nghĩ đến một chỗ:" Nghe nói có một công viên mới mở, không bằng chúng ta đi xem?"
"Hảo!" Nguyên Cảnh Khôn sảng khoái mà đồng ý, dù sao anh cũng không thể nghĩ được đến tột cùng muốn đi đâu, chỉ cần là Cung Hi Nặc mang theo anh, mặc kệ đi nơi nào đều giống nhau.
Cung Hi Nặc đem điện thoại tắt đi, đặt ở tủ đầu giường phía bên mình, nếu di động còn hoạt động tốt nhất không nên để ở cạnh giường, phóng xạ sẽ ảnh hưởng khá lớn.
Nguyên Cảnh Khôn nhắm mắt lại: " nhanh ngủ đi, nhanh lên đến ngày mai đi!"
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn không mang Cung Tỉ cùng đi, Cần tẩu mang theo Cung Tỉ đi đến khu bên cạnh chơi.
Cung Tỉ mỗi tuần đều sẽ đến hoa viên nhỏ ở khu bên cạnh cùng các bạn cùng tuổi chơi đùa.
Công viên mới đều làm theo mục đích của thành phố muốn hướng tới thành phố xanh. Công viên đều là cảnh quan tự nhiên, còn có chia ra vài khu lớn khu nhỏ.
Cung Hi Nặc rất ít khi mặc đồ thể thao, lưng đeo balo, xếp hàng mua vé. Nguyên Cảnh Khôn đứng ở chỗ râm mát chờ y, nhìn chăm chú vào bóng dáng y đang mua vé.
Hai người cầm vé đi vào, nhân viên kiểm phiếu ở cửa vào xé một nửa vé, còn lại trả lại cho bọn họ.
Cung Hi Nặc cầm vé vào cửa, nói với anh: "Cái này có phải hay không cũng muốn giữ làm kỷ niệm?"
Nguyên Cảnh Khôn tiếp nhận: "Đúng vậy, em về sẽ mua khung, đem để vào đấy cất giữ. Chờ lúc chúng ta già, có thể lấy ra xem làm vui nha"
Rừng tự nhiên chiếm diện tích không nhỏ ở công viên, Cung Hi Nặc còn cố ý mua bản đồ chỉ dẫn, mở bản đồ ra cùng Nguyên Cảnh Khôn thương lượng rốt cuộc muốn đi nơi nào trước.
Nguyên Cảnh Khôn lười nghiên cứu bản đồ, hoàn toàn nghe theo Cung Hi Nặc an bài.
Cung Hi Nặc cũng không biêt nên đi vào rừng tự nhiên trướ hay là đi đến khi rừng nhân tạo,
Nguyên Cảnh Khôn nhìn đông nhìn tây, nhìn đến điểm cho thuê xe đạp đôi, rất muốn thử.
Hai người thuê một chiếc xe đạp đôi, Cung Hi Nặc ở phía trước, Nguyên Cảnh Khôn ở phía sau, đi ở đường nhỏ toàn cỏ xanh.
Cung Hi Nặc đạp xe kỹ thuật không tồi, Nguyên Cảnh Khôn căn bản đạp không bằng, hai người có khi sẽ đạp không khớp nhau.
Mỗi khi như thế, Cung Hi Nặc luôn dừng lại, nhường Nguyên Cảnh Khôn đạp trước rồi mình đạp theo chiều cùng tốc độ với anh.
Hai người đạp xe vòng quanh công viên, về tới chỗ cho thuê xe, Cung Hi Nặc đem xe còn trả lại cho chủ quán, Nguyên Cảnh Khôn chưa kịp đã nghiện, rất muốn đi thêm một vòng, bất quá nếu vậy sẽ chậm trễ không đi được mất chỗ khác ở công viên được, đường cùng bất đắc dĩ đành từ bỏ ý định.
Cung Hi Nặc quyết định đến chỗ rừng tự nhiên trước, Nguyên Cảnh Khôn dừng ở nửa đường, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm chỗ cỏ dại ló ra mấy cây nấm trắng, hỏi:
"Anh nói xem, cái này có thể ăn sao?"
"Không thể đi." Cung Hi Nặc cảm thấy nấm này cùng nấm dại không có gì khác nhau, hẳn là có độc.
"Phải không?" Nguyên Cảnh Khôn bán tín bán nghi. "Nếu không em hái mấy cái, về nấu cho anh ăn, thử xem có độc hay không?"
Cung Hi Nặc kéo anh tới: "loại hành vi này của em, có thể dùng bốn chữ để khái quát, cố mưu sát chồng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...