Dư Quý Dương dỗ Cung Tỉ ngủ xong, cầm lấy di động, gọi cho Cung Hi Nặc, bên trong truyền đến giọng nói tổng đài tự động nhắc nhở:" Thực xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phục vụ hoặc tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Dư Quý Dương bực tức quát về phía giọng tổng đài tự động trả lời: " Sao lại tắt máy hả? Hai người rốt cuộc đang làm cái trò gì? hả!?"
Dư Quý Dương đem điện thoại ném ở trên giường, hai tay hai chân buông lỏng ngã xuống giường, suy nghĩ quay cuồng.
Cô quen biết Hồ Nam nhiều năm, hiểu rõ cách làm người của Hồ Nam cùng với kỳ vọng, coi trọng đối với Cung Hi Nặc.
Dư Quý Dương đối với thái độ của Hồ Nam có chút mâu thuẫn, một mặt cô phi thường ngưỡng mộ ý chí tiến thủ cùng năng lực của Hồ Nam, một mặt lại phi thường chán ghét cái kiểu luôn tự cho là đúng của anh ta.
Chính là, Hồ Nam lần này thật sự thực quá phận, mặc dù có nhiều lý do, mặc dù là vì suy nghĩ cho Cung Hi Nặc, anh ta cũng không thể không duyên cớ vô cớ mà thương tổn Nguyên Cảnh Khôn, cũng không thể đi chia rẽ một đôi yêu nhau.
Dư Quý Dương càng nghĩ càng tức, hận không thể lập tức chạy tới khách sạn cãi nhau với Hồ Nam một trận, phát tiết nội tâm buồn bực.
Hồ Nam đáng chết, muốn chia rẽ bọn họ? Có tôi ở đây, anh nằm mơ đi!
"Mỹ nữ, có điện thoại! Mỹ nữ, có điện thoại......" Dư Quý Dương xoay người cầm lấy di động, là Cung Hi Nặc gọi tới.
"Uy, anh ở đâu?" Dư Quý Dương không đợi Cung Hi Nặc nói chuyện, trước mở miệng hỏi.
Một hồi cuồng nhiệt qua đi, Nguyên Cảnh Khôn mất nhiều sức, đã ngủ từ lâu. Cung Hi Nặc thật lâu mà ôm anh, da thịt lạnh lẽo chạm vào nhau, trong bóng đêm, y chăm chú mà nhìn lông mi Nguyên Cảnh Khôn run run, y hôn hôn đôi mắt hắn hôn hôn Nguyên Cảnh Khôn đôi mắt, gắt gao mà cầm tay anh.
Thẳng đến khi Nguyên Cảnh Khôn ngủ say, Cung Hi Nặc mới đứng dậy, tắm sạch bằng nước ấm, mặc một bộ quần áo ngủ ngồi ở trên ghế xoay, không chớp mắt mà nhìn Nguyên Cảnh Khôn đang ngủ.
"Anh đang ở cùng Nguyên Cảnh Khôn. Viện Viện đâu?" Cung Hi Nặc bởi vì không yên tâm Cung Tỉ mên mới khuya khoắt gọi điện thoại về.
"À." Dư Quý Dương yên lòng. "Hồ đại thúc tới gây sự à? Anh ở trước mặt anh ta có thể cường thế một chút hay không? Anh ta là gì của anh? Căn bản không có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh"
"Anh đêm nay không quay về, sáng mai em đưa Viện Viện đi nhà trẻ đi." Cung Hi Nặc không muốn cùng cô thảo luận về quan hệ với Hồ Nam, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Dư Quý Dương còn có thật nhiều lời chưa kịp nói, trong điện thoại lại truyền đến tiếng cúp điện thoại kéo dài, lại tức lại tức giận: Hai người các người đi tìm không gian riêng, để lại con cho tôi, thật là vô nhân tính!
Sáng sớm, Cung Hi Nặc đứng ở trước gương, mặc xong áo sơ mi, thắt một chiếc cà vạt màu bạc, hoàn hảo che đi dấu vết tân hoan hồng hồng đêm qua lưu lại.
Cung Hi Nặc mặc chỉnh tề xong, trở lại phòng ngủ, thấy Nguyên Cảnh Khôn còn ngủ say, không đành lòng đánh thức anh, hôn hôn gương mặt anh, đem một tờ giấy để ở bên dưới đồng hồ, rời khỏi nhà đi làm.
Nguyên Cảnh Khôn lúc tỉnh lại trời đã sáng choang, dùng tay ngăn lại ánh nắng chói vào mắt, quay đầu thấy tờ giấy Cung Hi Nặc để lại, cầm lấy, đọc thầm tronh lòng: Bảo bối, bên ngoài có cháo, nhớ hâm nóng lên.
Mấy chữ đơn giản, lại làm cho một gương mặt tươi cươi.
Nguyên Cảnh Khôn cười nắm chặt tờ giấy, lười rời giường, cảm thụ được ánh nắng ấm áp, lại lần nữa nằm ngủ tiếp.
Cung Hi Nặc thần thanh khí sảng mà xuất hiện ở công ty, buổi sáng cùng Chương Phủ đi xuống công trường thị sát, còn cố ý lưu lại công trườmg cùng mọi người ăn cơm, buổi chiều theo thường kỳ tham gia hội nghị trường kỳ mỗi tuần, nghiêm túc cận thẩn mà nghe báo cáo, không có phê bình nhiều.
Chương Phủ cảm thấy Cung Hi Nặc hôm nay phá lệ mà thần thái phi dương, so ngày xưa càng thêm bình dị gần gũi, không biết vì sao, trong lòng thế nhưng ẩn ẩn mà lo lắng.
Cung Hi Nặc mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm màn hình máy tính, phần văn bản che kín bằng chữ tiếng anh, đây là đơn từ chức. Y đã đánh gần một giờ, lại click mở file. Cung Hi Nặc nắm con chuột tay hơi hơi động, file tập tức được gửi đi, hiện lên hai chữ thành công y mới thở phào nhẹ nhõm, tắt máy tính, xoay ghế, quay lưng về phía bàn làm việc.
Hiện tại, trong lòng y, danh lợi, địa vị, sự nghiệp, tiền tài đều không quan trọng bằng Nguyên Cảnh Khôn.
Cung Hi Nặc đi đến cửa sổ, hai tay khoanh trước ngực, y hôm nay quyết định như vậy, có nghĩa từ nay y sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, vứt bỏ đi hoàn toàn cuộc sống đang có, lại lần nữa làm lại từ đầu.
Cung Hi Nặc còn trẻ như vậy đã ngồi ở vị trí hiện tại, xác thật phi thường không dễ dàng, trong đó là trả giá cùng nỗ lực, trải qua gian khổ, không phải việc mà người thường có thể tưởng tượng đến.
Nhưng, y cũng không hối hận khi đưa ra quyết định như vậy.
Ba năm trước đây, lúc Cung Tỉ sinh ra, y liền nghĩ tới muốn làm như vậy, mang theo Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Tỉ rời đi thành phố quen thuộc này, đến một địa phương xa lạ, sống một cuộc sống bình dị.
Đáng tiếc, năm đó đủ loại hiểu lầm làm cho bọn họ không thể không tách ra. Bất quá, cái ý niệm này Cung Hi Nặc trước sau không có buông. Hiện giờ vừa lúc có cơ hội, Cung Hi Nặc hạ quyết tâm, đây chính là lúc thực hiện.
Cung Hi Nặc hít sâu một hơi, y tạm thời không tính nói cho Nguyên Cảnh Khôn kế hoạch của y, miễn cho đến lúc đó nói không rõ, lại làm ra hiểu lầm khác, lại thêm một phen trắc trở.
Cung Hi Nặc cũng thấy tiếc hận cùng không nỡ, rốt cuộc trả giá nhiều năm tâm huyết, thật vất vả đánh hạ nắm lấy được giang sơn, hiện tại muốn chắp tay thoái vị, đổi là người khác, chỉ sợ đều sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Nhân sinh, có đi mới có đến.
Cung Hi Nặc hiểu rõ, đối với y mà nói, Nguyên Cảnh Khôn mới là điều cuối cùng y muốn.
Nguyên Cảnh Khôn cả ngày nằm ở trên giường, bảo trì trạng thái mơ mơ màng màng. Thẳng đến buổi chiều ý thức mới hơi chút thanh tỉnh, ngồi tựa vào đầu giường, lấy ra một tờ giấy trắng, một chiếc bút chì, không ngừng vẽ đủ loại.
Nguyên Cảnh Khôn tìm không ra cách phát tiết cảm xúc, hơn nữa Cung Hi Nặc không ở bên người, càng dễ dàng miên man suy nghĩ. Anh cần phải tìm việc để làm, phân tán lực chú ý của mình, trừ bỏ vẽ, anh không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Nguyên Cảnh Khôn tùy tâm sở dục mà vẽ loạn, mỗi khi hoàn thành một bức, liền tùy tay ném xuống đất, lúc chạng vạng, trên mặt đất hỗn độn mà phủ kín giấy.
Một tờ giấy trắng bay đến dừng dưới chân Cung Hi Nặc, y tan tầm trở về, đẩy cửa phòng ngủ, đập vào mắt là nền nhà đầy giấy trắng.
Nguyên Cảnh Khôn thấy y tiến vào, đem giấy trắng đặt trên đùi ném hết xuống đất, lại chui vào trong chăn nằm.
Cung Hi Nặc tiến lại gần, xem anh tinh thần không tốt, sắc mặt không tốt, còn tưởng rằng là tối hôm qua làm quá tàn nhẫn, khiến anh bị thương, quan tâm hỏi: " Khó chịu sao?"
"Anh nếu là không trở lại, em liền chết đói!" Nguyên Cảnh Khôn tâm tình không tốt, mỗi lần đều lnhư thế này, ở thời điểm anh cần Cung Hi Nặc, Cung Hi Nặc luôn là không bên cạnh anh.
Cung Hi Nặc thấy anh không phải không thoải mái, yên lòng, khom lưng nhặt lên một tờ giấy, bên trên đó là hai bé trai đứng trên đảo nhỏ riêng biệt nhìn nhau, hai đảo nhỏ hợp lại là hình trái tim, đáng tiếc bị tách ra, còn có mặt trăng ở trên cao.
Cung Hi Nặc ngu dốt mà không hiểu được ý tứ bức tranh diễn đạt, liền nói:" Em còn vẽ tranh thiếu nhi à?"
Nguyên Cảnh Khôn lúc tâm tình không tốt liền vẽ ra bức tranh này, vẽ ra tâm ý của mình, hai tiểu hài tử kia chính là anh và Cung Hi Nặc, tưởng gần mà lại xa, cách nước biển thật sâu, không cách nào tới gần.
Nguyên Cảnh Khôn vẽ xong, tâm tình tốt một chút, thấy bức tranh cảnh đẹp quá mức bi thương, vốn định xé đi, lại không bỏ được, cuối cùng vẫn là tùy tay ném xuống đất.
Cung Hi Nặc nhặt tấm nào không nhặt lại nhặt đúng tấm này, Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên cảm thấy mệnh bọn họ nhất định phải tách ra, trong lòng chợt lạnh, kéo ống tay áo, ngăn lại đôi mắt ướt át.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...