Buổi tối một ngày trước đưa Thẩm Lâm đến bệnh viện xử lý đơn giản, hôm nay Thẩm Lâm nhìn vết thương ở chân không nặng lắm vẫn đi mở quán, mỗi ngày anh đều muốn khoảng cách với Phó Học Nham ngắn lại một chút.
Buổi sáng trong quán chẳng có ai, anh ngồi ngẩn người ở chỗ Phó Học Nham thường ngồi, đêm qua hết thảy như mơ, mấy phút ngắn ngủi nằm trên lưng Phó Học Nham kia, là chuyện đời này anh cũng không dám hi vọng xa vời.
Giữa trưa Phó Học Nham tranh thủ gọi điện thoại hỏi anh: “Thẩm Lâm, ở nhà nghỉ ngơi sao rồi?”
Thẩm Lâm hơi căng thẳng như mắc lỗi, hôm qua Phó Học Nham mới dặn anh ở nhà nghỉ ngơi cẩn thận, nhưng anh vẫn chạy đi mở quán.
Phó Học Nham thấy anh không nói lời nào, vội vàng hỏi: “Sao thế, vết thương nặng hơn à?”
“Không, không phải tôi đang ở quán.”
“Cậu không ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Xin lỗi, tôi…”
“Ngốc quá, cậu nói xin lỗi với tôi làm gì, vậy cậu ở quán nghỉ ngơi đi, nếu như vẫn đau thì đóng cửa quán biết không?”
Thẩm Lâm vội vàng cam đoan: “Được rồi.”
Cúp điện thoại anh khập khiễng đi treo tấm biển tạm ngừng kinh doanh ra, anh căng thẳng mặt cũng đỏ lên, mỗi lời Phó Học Nham nói với anh, anh đều muốn nghe, tự anh vụng trộm làm theo lời Phó Học Nham, đó như sự quan tâm đặc biệt đến từ người yêu, anh hoảng sợ với loại tâm tình đáng xấu hổ này, thế nhưng anh không kiềm được.
Qua tầm hai mươi phút, đột nhiên có người đẩy cửa từ ngoài vào, Thẩm Lâm đứng lên xin lỗi với cậu ta: “Xin lỗi, hôm nay không kinh doanh.”
Người đến là cậu trai giao thức ăn ngoài, cậu ta xách một hộp cách nhiệt đặc biệt: “Ông chủ là thức ăn ngoài.”
“Thức ăn ngoài?”
“Đúng, chúc anh dùng cơm ngon miệng.”
Thẩm Lâm khó hiểu, bên trong là một phần súp, phía trên còn có tấm thẻ: Gửi ông chủ Thẩm dám làm việc nghĩ, đây là một người bí ẩn không biết tên đặt súp cho bạn, hãy uống càng sớm càng tốt, sau đó chụp ảnh cho người bạn cho rằng anh tuấn nhất.
Tay Thẩm Lâm hơi run rẩy, anh mở bát canh gói đẹp đẽ kia ra, bên trong là canh xương hầm thơm nồng màu ngà.
Anh bưng bát uống một ngụm, nước mắt làm thế nào cũng không khống chế được đảo quanh hốc mắt, sau khi uống xong, anh nghe lời chụp một tấm ảnh cái bát không gửi cho Phó Học Nham, Phó Học Nham chưa trả lời.
Đến buổi chiều, cậu trai giao thức ăn ngoài lại đẩy cửa đi vào, cậu ta cầm hộp cười với Thẩm Lâm: “Ông chủ thức ăn ngoài.”
Thẩm Lâm có phần trì độn nhận hộp, bên trong vẫn đặt vào tấm thẻ như cũ: Gửi ông chủ Thẩm ngoan ngoãn nghe lời, đây là một phần trà chiều do người mà bạn cho rằng anh tuấn nhất đặt cho bạn, xin hãy dùng sớm, sau đó chụp ảnh cho người bạn cho rằng tiêu sái nhất.
Thẩm Lâm ngoan ngoãn ăn điểm tâm xong, mặt hồng hồng chụp một tấm ảnh gửi cho Phó Học Nham, Phó Học Nham vẫn chưa trả lời.
Bảy giờ tối Thẩm Lâm nhìn tòa nhà văn phòng đối diện, có vẻ Phó Học Nham chưa tan làm, anh dọn dẹp quán qua loa, sau đó đóng cửa lại chuẩn bị rời đi, vừa ra ngoài đã nhìn thấy một chiếc xe dừng trước mặt, anh ngẩng đầu, đúng lúc Phó Học Nham xuống xe, hắn đi đến trước mặt Thẩm Lâm, một tay giấu sau lưng, Thẩm Lâm nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, quên lên tiếng chào hỏi.
Phó Học Nham đối mặt mấy giây, mở miệng cười: “Vì khen thưởng ông chủ Thẩm dũng cảm nhất, tôi quyết định đại diện người bí ẩn, tặng cho cậu ấy một đóa hồng lớn.”
Không đợi Thẩm Lâm kịp phản ứng, hắn đã lấy ra một cành hoa hồng đỏ tươi từ đằng sau: “Đây là huy chương chấn thương của ông chủ Thẩm.” Nói xong cắm cành hoa hồng đã được cắt vừa phải lên túi áo Thẩm Lâm: “Rất có ý nghĩ kỷ niệm, nhất định phải cất kỹ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...