Thị Quân Thủ
Lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, lưng đeo hòm thuốc, Độc Bách Thảo trên mặt lộ ra tiếu dung chua xót có chút phức tạp.
Đã muốn quyết định sao? Quả nhiên là như thế này a, bất quá như vậy...... Cũng tốt, hắn đã từng chính bởi vì do do dự dự, quyết đoán không đủ mới trơ mắt nhìn người tâm ái hướng vào trong lòng người khác, Chiếu Dịch không phải hắn, quả nhiên phi thường biết rõ ràng bản thân muốn gì.
Xem ra, hắn cũng nên chuẩn bị chuẩn bị...... Thời điểm cách mười tám năm, lại trở về Tuyệt Tình Cốc khuyết thiếu mùi vị nhân tình kia......
***************************************************************************
Lại là nửa tháng qua đi, Trữ chiếu Dịch cuối cùng đem đại bộ phận nghị sự giao tiếp làm thỏa đáng, các bộ binh quyền cũng lần lượt chỉnh hợp, nhưng một khi có thời gian, y liền đem chính mình nhốt tại trong thư phòng thiên điện, làm điều gì, lại không người biết.
Ban đêm, sau khi đổi dược cho Phiền Ngọc Kỳ xong Trữ Chiếu Dịch ở trong thư phòng triệu kiến hai người, ám vệ Tiêu Dật cùng Lâu Ánh Chi, y bình tĩnh công đạo hai người từng việc, nhưng sau khi nói xong hai người thần tình ngạc nhiên nhìn y.
Tuy rằng bọn họ cũng đều biết Hoàng Thượng đối Kỳ tướng quân có cảm tình không giống bình thường...... Chính là, Hoàng Thượng thế nhưng vì đối phương làm loại sự tình này......
“Câu trả lời của các ngươi là gì, chuyện này trẫm tìm không thấy ai so với các ngươi thích hợp hơn.” Trữ Chiếu Dịch mặt không chút thay đổi nhìn hai người trước mặt thúc giục, mặc dù Độc Bách Thảo cho y ba tháng thời gian cân nhắc, nhưng y vẫn là hy vọng có thể sớm một ngày làm cho Ngọc Kỳ hồi phục thị lực.
Tiêu Dật cùng Lâu Ánh Chi bất động thanh sắc liếc nhau, từ trong mắt lẫn nhau nhìn thấy một mạt khiếp sợ rõ ràng cùng khó hiểu, hai người lần đầu tiên không có lập tức lĩnh mệnh, mà là trầm mặc chần chờ.
Cuối cùng Tiêu Dật ngẩng đầu, sườn mặt cương nghị khó nén thần sắc phức tạp, hắn mạo hiểm nguy cơ chọc giân long nhan mở miệng: “Hoàng Thượng, ngài...... Chẳng lẽ thật sự phải......”
Sau một lúc lâu do dự, từ kia hắn cũng không thể nói ra, Tiêu Dật không dám nghĩ, nếu thật sự dựa theo đối phương nói mà làm, triều đình có thể hay không đại loạn.
“...... Trẫm biết các ngươi có thể sẽ không hiểu được, nhưng trẫm nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp gì thích hợp hơn...... Trẫm biết như vậy thực sự là trốn tránh trách nhiệm, nhưng nếu vì trách nhiệm phải ủy khuất hắn cả đời, trẫm làm không được...... Thật sự làm không được...... Trẫm thà phụ cả thiên hạ, cũng không nguyện phụ hắn......” (hảo seme a~ >//v//
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...