Tề Mục Chi tuân lệnh lập tức giục ngựa đến trước trận, đao chém ngang, hàn quang lạnh thấu xương.
Tần Mãn bị hắn gọi một câu lão tặc kia sắc mặt lạnh đi, nghĩ đến lại không thể một câu đem Chiếu Nguyên Đế khích ra, lập tức vung lên trường đao Nguyệt Long Ngâm, cũng ra trận.
Nhàn thoại nửa câu cũng không có, hai người đều tự thanh quát một tiếng dương đao giục ngựa hướng đối phương phóng đi.
Hai vị lão tướng ở trước trận bác mệnh chém giết, Phiền Ngọc Kỳ cùng Trữ Chiếu Dịch nhận được ám chỉ của Tề Mục Chi bất động thanh sắc truyền quân lệnh đi xuống.
Tề Mục Chi thủ thế chính là muốn bọn họ vào thời điểm hắn chém giết căn đúng thời cơ muốn đánh bất ngờ, Trữ Chiếu Dịch thần sắc túc mục, biết được mấu chốt của kế hoạch công thành này chính là khi tập kích bất ngờ có thể hay không bằng rất tốc độ nhanh chóng thiết nhập vào trận doanh quân địch, bởi vậy không có nửa điểm do dự, truyền lệnh đi xuống tiến vào chuẩn bị trạng thái chiến tranh, không phát trống trận,
lấy lệnh kỳ phát kèn lệnh làm một hành động cắt hiệu lệnh.
Trên trận hai người huy vũ trường đao nhiệt liệt chém giết, sau trận binh tướng đằng đằng sát khí giữ sức chờ, chỉ đợi một tiếng hiệu lệnh xung phong liền liều chết xông lên.
Tề Mục Chi cũng không muốn cùng Tần Mãn tiếp tục triền đấu, tuy rằng hắn cũng rất muốn cùng lão gia hỏa thân thủ so với mình ngang tài ngang sức này phân chia cao thấp, nhưng hắn biết lần này công thành can hệ trọng đại, tự giác của bản thân hắn so với nghiệp lớn phục quốc của Đại Chiếu thì quá mức nhỏ bé, bởi vậy khi hắn lưu ý đến lệnh kỳ bên trận doanh ta được dựng lên, hắn không hề lưu thủ, nắm chặt một lần thời cơ phản công hét lớn một tiếng, huy đao chính là một phát chém xuống tựa khai sơn phách địa.
Tề Mục Chi khí lực thập phần to lớn, này một đao khuynh tẫn toàn lực, Tần Mãn nâng đao lên ngang, chỉ nghe thương lang một tiếng, hai người chỉ cảm thấy toàn thân chấn động, song chưởng tê rần.
Thừa dịp Tần Mãn bị mãnh thế một đao chém xuống này của hắn mà không kịp phản ứng, Tề Mục Chi tay trái ở bên hông chụp tới, cầm lấy cửu tiết tiên (roi chín khúc/đoạn) sắc đen như mực hướng về phía trường đao Nguyệt Long Ngâm của Tần Mãn mạnh mẽ vung lên.
Tần Mãn không dự đoán được đối phương lại dùng loại thủ pháp đánh lén này, kình đao theo bản năng rút lui về phía sau, nhưng cửu tiết trường tiên lại tựa như một con trường xà phun lưỡi phì phì phi tới con mồi, thuận thế quấn lên trên trường can Nguyệt Long Ngâm.
Tề Mục Chi thấy đã đắc thủ, ánh mắt sáng ngời, “Uông” một tiếng đột nhiên phát lực, thừa dịp đối phương vừa bị một phát chém tới kia chấn đắc hổ khẩu tê dại, đương khẩu trên tay bất linh liền đem vũ khí của đối phương kéo lại! (hơi chém T_T)
“Ngay lúc này ——!”
Tề Mục Chi đem Nguyệt Long Ngâm quăng sang một bên đồng thời đầu cũng không quay lại hét lớn một tiếng.
Trữ Chiếu Dịch vẫn ngưng thần quan vọng hai người triền đấu, thấy Tần Mãn vũ khí đã rời tay cơ hồ đồng thời cùng với tiếng rống to của Tề Mục Chi liền giơ lên anh thương tuyết bạch trong tay.
Cuối cùng lệnh kỳ mãnh thế vung lên, trong nháy mắt kèn lệnh nổi lên, xanh, đỏ, trắng, vàng, bốn màu kỳ ở phía đông nam tây cùng trung tâm đồng loạt giống nhau cùng vung lên.
Đại Chiếu năm vạn tinh binh đều chỉnh tề, mỗi một binh sĩ sau khi nghe lệnh đều mang khiên chắn bên người che phía trước bước những bước lớn, trong miệng hô to chỉ có một chữ “Xông lên ——!” (nguyên là: Trùng, hướng, xông)
Phiền Ngọc Kỳ cùng các quân tướng khác tuân lệnh giục ngựa hướng tới trận doanh quân địch phóng đi, trong miệng cũng chỉ có một chữ này, Xông lên —— mà không phải sát!
Đây là mục đích chính của bọn họ, năm vạn tinh binh phân thành năm nhóm trận doanh, khi khai chiến một nhóm cánh thủ vững trận sau, bốn nhóm trước phân chia xếp thành hình dạng mũi tiễn ngắn nhỏ tấn công.
Mà giữa từng đại tiễn, lại phân ra vô số tiểu tiễn, tiểu tiễn do bốn người binh sĩ tạo thành, ở giữa hai người tả hữu hai người, chặt chẽ kề sát nhau, tất cả tạo thành hình dáng một mũi tiễn, phía trước ba người tay cầm khiên chắn đã kinh qua sự tôi rèn đặc biệt tăng cường sâu sắc sức chống đỡ, mặt sau một người tay cầm trường mâu, ở giữa khe hở tự do ám sát quân địch tiếp cận.
Sau khi đại tiễn xông vào quân địch, những nhóm tiểu tiễn sẽ nhanh chóng tản ra xâm nhập vào trong lòng quân địch, ở giữa bốn người vẫn không phân chia tách ra, đưa lưng đối lưng nhau hướng về bốn phương hướng một bên tiến công một bên phòng thủ.
Đây là Trữ Chiếu Dịch từ động Vu tộc vu nữ của Côn Đóa tập thành một loại trận thế đặc biệt đột phá vòng vây —— tiễn trận pháp, được gọi như vậy do giống như tiễn lao tới phá vây, mà không phải tay cầm cung tiễn từ xa giết địch.
Trận này pháp lực sát thương có lẽ cũng không tính là lớn, nhưng khả năng phòng thủ có thể nói cực mạnh, cho dù binh lực quân địch nhiều hơn bên ta bốn năm lần cũng có thể bảo trụ đại bộ phận người thuận lợi phá vây, động Vu tộc khi gặp phải dị tộc xâm lấn sẽ thường xuyên lựa chọn như vậy rút lui, nhưng sở dĩ bị Nam Man đế diệt tộc, là bởi vì đối phương binh lực nhiều hơn bọn họ mấy chục lần.
Ở chỗ này, trận pháp kia lại bị Trữ Chiếu Dịch cải tiến để trở thành trận pháp điều kiện thuận lợi nhất nhanh chóng sát nhập trận doanh quân địch.
Tần Mãn vũ khí bị đoạt tức giận gia tăng, nhưng thấy đối phương lệnh kỳ phấp phới kèn hiệu đồng loạt kêu đại quân nổi dậy, sắc mặt trầm xuống, bắt buộc phải ứng chiến.
NamMan binh tướng ỷ vào bên ta nhân mã hơn xa đối phương, mặc dù đại tướng bị nhục, sĩ khí lại không giảm bao nhiêu, huy vũ binh khí xung phong liều chết ra trận, sát thanh rung trời.
Tuyến đầu tiễn trận của Đại Chiếu binh sĩ bởi vì gánh vác trọng trách phá tan đội kỵ binh của địch quân, bởi vậy lựa chọn đều là tướng sĩ thân thể khoẻ mạnh, sát khí tối trọng.
Xung phong liều chết thì không cần bọn họ vung lên binh khí giết địch, bởi vì phía trên đầu sư tử che trước người bọn họ có bốn gai đồng sắc bén dài chừng tám tấc, bọn họ chỉ cần vùi đầu hết sức tiến lên, song song với phòng thủ cũng là điều kiện tốt nhất để công kích.
Đội kỵ binh Nam man nương theo một cỗ khí thế cuồng mãnh nhằm phía Chiếu quân, nhìn những binh sĩ này giương cao khiên chắn cứ thế trực tiếp xông lên chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng đến khi lại gần thấy rõ sự lợi hại của kiếm khiên kia, đều sắc mặt đại biến theo bản năng ghìm ngựa, bọn họ dừng lại khiến người phía sau cũng bị bách dừng lại, nhất thời rối loạn trận pháp.
Binh sĩ Đại Chiếu trong miệng hô to “Xông lên a”, tựa như man ngưu (trâu) lao tới, nháy mắt giao chiến, khiên gai sắc bén đâm phá trước ngực chiến mã, chân phúc, còn có người chịu không nổi lực ngựa va chạm bị đánh bay đi, chấn động ho ra máu, không thể tái khởi, nhưng bọn họ được huấn luyện sẵn, nhanh chóng một lần nữa chỉnh hợp bổ khuyết tiếp tục xung phong liều chết.
Đại đa số người vẫn là nương theo một cỗ tử tâm huyết xông tới quả nhiên xâm nhập vào trận doanh kỵ binh quân địch, đem từng con một chiến mã đâm thủng ruột phá bụng, máu tươi giàn giụa, phát ra tiếng hí bi thương kéo dài, ngựa bị đợt xung phong liều chết không màng sống chết này làm kinh hách, nhảy dựng lên, vó ngựa loạn bới, người phía trên ngã xuống, trong trận tiễn người cầm thương đi lên chính là một hồi loạn đâm.
Tần Mãn thối lui đến nơi an toàn thấy thế trong lòng cả kinh, nhìn trận pháp của đối phương như thế sắc bén, binh tướng được huấn luyện như vậy, rốt cuộc cảm thấy quả thực khâm phục, nhưng hắn cũng không có thần sắc lo lắng, dù sao cho dù bị đối phương xông vào trong trận, bọn họ nhân số dù sao cũng kém nhiều lắm, Đại Chiếu cũng chỉ là tạm thời chiếm ưu thế.
Hắn thực sự để ý vẫn là Chiếu Nguyên Đế, đưa mắt nhìn bốn phía, khắp nơi tìm một mạt bóng trắng kia, rốt cục để cho hắn ở giao phòng tuyến đầu thấy được Chiếu Nguyên đế vung lên tuyết bạch anh thương đang ở trận tiền chém giết.
Nam nhân tư thế lão đão (chu đáo, già dặn kinh nghiệm), thương múa trong không trung cơ hồ không lúc nào dừng, giống như cột nước hung mãnh phun ra từ miệng rồng, mũi nhọn ngân sắc luôn luôn chuẩn xác đâm vào yết hầu, ngực, những chỗ trí mạng của địch quân, lại như chim yến về tổ nhẹ nhàng thu thương. Trong chớp mắt đã lấy mạng bốn năm tên kỵ binh, áo choàng bạch sắc của hắn đều bị máu tươi đỏ sẫm nhiễm đỏ một mảng lớn.
Tần Mãn quyết tâm muốn giết Chiếu Nguyên đế, thế nhưng khoảng cách quá xa, hắn xem thử một chút cự ly, mặc dù có chút xa, nhưng vẫn là trong tầm sát thương, lập tức không chút do dự cầm lấy cường cung Thiên Lang, cài tiễn lên dây.
Xa xa Chiếu Nguyên Đế tựa hồ căn bản chưa phát hiện tiễn ngầm bắn lén này, Tần Mãn kéo thật căng cung, cơ thịt trên cánh tay căng thẳng, chỉ chờ sau lúc ngắm chuẩn thả rời dây cung một phát bắn đi.
Lại là một thương tiềm long nhập thủy được tống xuất, đầu thương thẳng tới yết hầu địch quân, người nọ trừng lớn mắt hoảng sợ, trơ mắt nhìn hàn khí bốn phía mũi thương sắc bén vô cùng, một tiếng vang nhỏ xuyên vào cần cổ chính mình.
Sau khi đắc thủ Trữ Chiếu Dịch không chút chần chừ, tay cầm cán thương vận kình mãnh nghiêng đâm tới trước một mũi, một khỏa đầu người sống bị y đánh bay, máu tươi một đường phun ra, cuối cùng một tiếng ‘đông’ vang lên trầm đục rớt trên mặt đất, lăn một vòng trên bùn đất.
Thi thể không đầu máu tươi không ngừng phun, một mạt đỏ tươi ở trên khuôn mặt Trữ Chiếu Dịch, càng làm tôn lên hai má trắng nõn tuấn lãng của y cùng kiếm mi thượng thiêu càng phát ra lãnh khốc khiếp người.
Nhưng vào lúc này, xa xa người nọ rốt cục ngắm chuẩn thời cơ buông lỏng dây cung, tiễn rời cung tựa như sao băng trong không trung vẽ một đạo hình cung lớn lập tức thẳng tắp bắn về phía hậu tâm Trữ Chiếu Dịch.
“Hoàng Thượng! Cẩn thận!”
Giữa ranh giới chỉ mành treo chuông, một bóng người bất chấp nguy hiểm lao tới trên Trữ Chiếu Dịch, đưa y ngay lập tức úp nhào xuống, cùng lúc đó, một đạo kiếm khí sắc bén chém tới, tự không trung đem kia tiễn kia chặt đứt!
Người bổ nhào xuống ngựa, huy kiếm trảm tiễn kia không phải ai khác, chính là song tử hộ vệ Tiếu thị không lúc nào rời bên cạnh Trữ Chiếu Dịch, lúc này cũng mặc vào chiến giáp trong loạn chiến chém giết!
Tiếu Tố Y trước một bước bổ nhào vào Trữ Chiếu Dịch, Tiếu Thanh Y huy kiếm chặt đứt tiễn, lúc sau hắn giương ngang kiếm trước người quát lên một tiếng “Hộ giá!”, quanh thân lập tức vây quanh một vòng mặc vệ tay cầm khiên chắn chặt chẽ đem Chiếu Nguyên Đế bảo vệ ở trung tâm.
Lúc này Tiếu Thanh Y lạnh lùng ra lệnh, trên khuôn mặt búp bê tuấn tú đã không thấy nét vui cười tùy hứng trước đây, mà là một mảnh sát khí, hắn chính là đang cảnh giác bốn phía, ý đồ tìm kiếm người đã ngầm bắn tiễn kia, đáng tiếc chiến trường quá mức hỗn loạn, căn bản tìm không thấy mục tiêu.
Trữ Chiếu Dịch bị úp về phía trước sau mới lưu ý đến đoạn tiễn đã bị chặt rơi từng hướng chính mình phóng tới kia, hắn xoay người nhảy lên, vỗ vỗ bả vai Tiếu Tố Y mới vừa đứng dậy tỏ ý tán thưởng.
“Hoàng Thượng, Kỳ tướng quân đã muốn sát nhập địch doanh, nơi này tiễn bắn nhiều lắm, ngài vẫn là quay về trận doanh bên ta chỉ huy đi!”
Tiếu Thanh Y thấy hai quân như vậy đối chọi, Chiếu quân thế như chẻ tre xâm nhập trận doanh quân địch, Chiếu Nguyên đế ra trận giết địch đã khiến binh tướng sĩ khí đại chấn, làm đủ điều kiện liền không tất yếu phải tiếp tục lưu lại, toàn thân khải giáp bạch sắc nổi bật ngược lại dễ dàng bị xem thành tấm bia chịu đánh lén.
Trữ Chiếu Dịch biết tác dụng làm món mồi nhử của bản thân đã phát huy tối đa, không hề ham chiến, khẽ gật đầu xoay người lên ngựa, một đám Mặc vệ cẩn thận che chở y nhanh chóng quay trở lại bên trận doanh ta.
Kia Tần Mãn thấy Chiếu Nguyên Đế tránh thoát một tiễn của mình, tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không truy đuổi, hắn cho rằng cứ tiếp tục như vậy Đại Chiếu tất bại, lập tức tiếp nhận đại đao người khác đưa đến cũng nhảy vào bên trong loạn trận chém giết.
Trữ Chiếu Dịch một hồi đến trận tiền, liền nhìn thấy Độc Bách Thảo một thân nhất kiện trường sam thanh sắc mặt mang diện cụ sắt mỉm cười quỷ dị, ngồi trên lưng ngựa chán đến chết quan vọng.
“Thế nào?”
Hắn hỏi chính là tiễn trận xâm nhập như thế nào, Độc Bách Thảo phe phẩy quạt lông nhỏ giọng: “Thời cơ chưa tới.”
Trữ Chiếu Dịch thấy hắn nhàn nhã bày ra một bộ dáng không vội không hoảng, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tâm niệm người này thật sự là lúc nào cũng đều là giọng điệu biếng nhác không vội không chậm này.
Hắn xoay người xuống ngựa, một bên Côn Đóa thân mặc hộ giáp sát nữ phẫn nam trang lập tức tiến lên vì y tháo bỏ áo choàng đã nhuộm đầy huyết sắc.
“Tiễn trận này uy lực thực không nhỏ, Côn Đóa, đa tạ ngươi đưa ra trận pháp tinh diệu như vậy.” Trữ Chiếu Dịch từ xa nhìn thấy một mảnh chiến trường hỗn loạn, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy thấp giọng nói.
Côn Đóa nghe xong hơi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vị đế vương trẻ tuổi trên mặt vẫn còn nhiễm một mạt đỏ tươi.
Đối phương trên người tản mát ra một loại uy thế đế vương không chút nào giảm so với năm đó, thậm chí sát khí gia tăng càng có hơn vẻ quyết đoán trong trí nhớ.
Nàng không có nhìn lầm người, chỉ cần đi theo người này, tộc nhân của nàng sẽ được cứu giúp!
“Hoàng Thượng quá lời, Côn Đóa cũng chỉ là vì cứu tộc nhân, hi vọng Đại Chiếu có thể một lần công phá Hàn Lâm thành, sát nhập Phượng Minh, phế đi Nam Man đế trả lại tộc nhân ta, vì thế, Côn Đóa muôn lần chết không chối từ!”
Côn Đóa cầm áo choàng nhiễm huyết, cúi người hành lễ, thành kính đến cực điểm.
Trữ Chiếu Dịch nhìn thấy nữ tử bề ngoài nhu nhược, tính cách lại mềm dẻo kiên cường này, cảm thấy không thể không bội phục.
“Nếu như vậy, ngươi liền xem như nhân chứng, ngươi hãy chờ xem, xem Đại Chiếu ta —— là như thế nào từng bước một đánh tan Nam Man!”
“Hoàng Thượng, quân ta đã xâm nhập xong, có thể bắt đầu bước tiếp theo!”
Lập tức Độc Bách Thảo vẫn quan vọng trận thế sa trường, lúc này đột nhiên ra tiếng, dưới diện cụ một đôi mắt quang mang u lục lấp lánh vọng lại, trong đó tràn đầy xao động nóng lòng muốn được thử.
Trữ Chiếu Dịch thấy thế khóe miệng gợi lên, phản thủ vung lên, một bên truyền lệnh binh tuân lệnh mãnh liệt huy động đại kỳ trong tay, tức thì, từng đợt kèn hùng hậu ngân nga vang lên, thanh thế rung trời, trực nhập vân tiêu. (thẳng lên tận mây)
Nghe được tiếng kèn này, tất cả binh tướng Đại Chiếu trên trận đang giết địch đều nhất tề hành động, dừng lại công kích thu nạp khiên chắn chuyển thành nghiêm mật phòng thủ, đều nâng tay cầm lấy diện cụ bằng đồng có khe hở tinh tế được treo ở gáy người phía trước úp lên mũi, Phiền Ngọc Kỳ ở tiền chiến cũng nhanh nhẹn đâm vào một gã địch quân che trước người, đem diện cụ trước ngực đẩy lên, che lại miệng mũi.
Sau đó mọi người đều nghe đến một tiếng kèn khác vang lên đồng thời từ trên người lấy ra thứ đồ đã được chuẩn bị hảo từ trước đó, ba ba hung hăng ném tới trên mặt đất, mấy vạn người đồng thời quăng mạnh sáp phong cầu trong tay.
Nháy mắt, từng đợt mang theo mùi thuốc cháy nổi lên bốn phía, một mảnh khói nhạt nhanh chóng lan tràn, trừ bỏ Chiếu quân trước đó đã có chuẩn bị mang theo mặt nạ, binh sĩ Nam Man bị sương mù dày đặc bao quanh, bị hút vào sương khói lúc sau chỉ cảm thấy một trận say, không bao lâu liền cả người xụi lơ, sau đó lần lượt té ngã trên đất.
Cách đấy khá xa, đội quân phòng thủ đang bắn tên trên tường thành cũng không may mắn thoát khỏi, bởi vì khi Chiếu Nguyên đế ra lệnh một tiếng, Chiếu quân đóng giữ ở trận địa hậu phương đồng loạt rào rào xốc lên bố mạn trên chiến xa.
Rõ ràng là một trận đầu thạch khí (vũ khí để quăng, ném bằng đá) cường lực loại nhỏ tinh xảo, nhưng đặt vào những thứ đó lại không phải là đá, mà là sáp phong cầu hình dạng lớn tựa như xúc cúc *.
“Phóng!”
Hết thảy chuẩn bị sắp xếp sau một tiếng thét ra hạ lệnh, từng viên đạn hoàn cực đại được bao phủ một lớp mỏng loại dược quỷ dị lần lượt ở phía trên tường thành nổ tung, bởi vì bên trong dược phấn có trộn lượng lớn lân phấn (bột phốt pho), vỏ sáp vừa vỡ nứt ra, lân phấn gặp khí liền bốc cháy, dược phấn một khi đã bùng cháy, uy lực càng tăng nhiều, ngay tức khắc khói vàng tuôn ra ào ào, tiếng ho nổi lên bốn phía, tốp lớn người tay chân đều nhuyễn ra tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Nam Man binh sĩ bị một chiêu tấn công ngoài dự đoán này mà trở tay không kịp, quân tâm đại loạn, không phải tiếp tục giết địch thì là đào thoát đến nơi an toàn, trận tiền một mảnh hỗn loạn.
Nhìn cảnh hỗn loạn này, trên mặt trận Chiếu quân, Độc Bách Thảo một thân trường sam ngồi trên ngựa hài lòng phe phẩy quạt lông trong tay, trong miệng nhỏ giọng: “Hôm nay không có gió, khói độc thuốc mê sẽ còn lâu mới tan đi, trúng phải độc mê này người tất phải ngủ trong ba ngày, cáp...... Diệu tai diệu tai, tiểu Tam, cái này vi sư xem như bị ngươi lợi dụng hoàn toàn......”
Hết chương 46
*Xúc cúc: còn tên là đại cúc, xúc cầu, xúc viên, trúc cầu, thích viên, v.v… “Xúc” tức là dùng chân đá, “cúc” là một quả cầu, quả bóng bọc da. “Xúc cúc” là đá cầu (đá bóng), đó là hoạt động thể thao xa xưa nhất của Trung Hoa đã lưu truyền hơn hai nghìn ba trăm năm, có ba loại hình thức: trực tiếp đối kháng, gián tiếp đối kháng và đá chơi.
Xúc cúc khởi nguyên từ cố đô Lâm Tri của nước Tề thời Xuân Thu chiến quốc, phồn vinh nhất vào thời Đường Tống, thường xuất hiện cảnh “cầu cả ngày không rơi”, “Cầu bất ly túc, túc bất ly cầu, hoa đình quan thưởng, vạn nhân chiêm ngưỡng” tức là “cầu không rời chân, chân không rời cầu, ra đình thưởng thức, vạn người chiêm ngưỡng”.
(Theo Baidu)
Cầu để chơi xúc cúc
Đá cầu vào cái vòng tròn trên là được điểm:”>
Nguồn chú giải ta tìm thấy bên nhà Hoàng kim các =]]