Hai người cưỡi chung một ngựa, bất luận ngựa khỏe mấy cũng chạy không xa không nhanh được. Trữ Chiếu Dịch giục ngựa ra khỏi thành thẳng hướng Tây đi, chạy liên tục tới cạnh một mảnh rừng phong dương, ngựa chạy mệt mỏi không thể đi thêm nữa mới chậm lại tốc độ.
Lúc này đã gần đến cuối giờ Thân, phía tây thái dương dần hạ, cũng muốn sắp lạc sơn, gió nhẹ ấm áp thổi qua, trong rừng phong dương phát ra một mảnh xào xạc tiếng vang, vô cùng thoải mái dễ chịu, rất khó tưởng tượng, mấy canh giờ trước bọn họ còn trong thành một đầu lĩnh quân bác mệnh chém giết, mấy canh giờ sau nhưng lại ở một nơi an nhàn tịch địa như vậy.
Sau khi từ nơi tòng quân doanh đến đây dọc theo đường đi người nọ đều không hề lên tiếng, im lặng khác thường, nếu không phải cánh tay nam nhân còn đặt trên hông mình cùng nhiệt tức lướt nhẹ sau tai mình, hắn sẽ nghĩ rằng phía sau chính là một khối đầu gỗ.
Đại thanh mã đá đá đi nước kiệu chầm chậm chạy vào sâu trong rừng rậm, tự phát chạy tới bên bờ một dòng suối nhỏ trong suốt thấy đáy, thấy chạy đã đủ xa, Trữ Chiếu Dịch lúc này mới ghìm cương ngựa lại đồng thời cùng Phiền Ngọc Kỳ xuống ngựa.
Cũng vào lúc này, y mới phát hiện người kia vì đi vội vàng mà ngay cả y phục cũng chưa kịp mặc, vẫn là một thân ăn vận như lúc đấu bác khắc vừa rồi, nhưng cùng Ba Căn kia so lực hồi lâu y sam trên người bị kéo đến lộn xộn.
Dưới dư quang tịnh dương mờ nhạt, nam nhân bán lộ thân hình cường tráng hiện ra một mảnh sắc đồng mê người, vì mồ hôi thấm vào mà phiếm ra vầng sáng mê người, cơ ngực chắc nịch hơi hơi phập phồng, thắt lưng tinh thuần bán lộ cơ bụng hữu hình, thân hình vĩ ngạn với những vết sẹo quả nhiên là vẫn luôn không mảy may ngưng luyện tập.
Trữ Chiếu Dịch nhất thời nhìn đến ngây ngốc, cũng đã quên chính mình vốn nghĩ muốn nói gì với nam nhân, tầm mắt liền giống như dán chặt trên người đối phương, từng tấc từng tấc lưu luyến (đồ háo sắc:))). Đương tầm mắt dây dưa ở vết chu sa diễm sắc trên ngực nam nhân kia bồi hồi không rời, y có thể phát giác nam nhân lồng ngực đang phập phồng cao thấp mang theo đôi chút run rẩy, tiết tấu cũng có phần nhanh hơn.
Y lúc này mới ý thức được ánh mắt mình đối người nọ có bao nhiêu lực ảnh hưởng, khóe môi hơi hơi giương lên, y ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt nam nhân, không ngoài ý muốn nhìn thấy đôi gò má đỏ bừng cùng nhãn thần lấp lánh.
Trữ Chiếu Dịch lập tức nở nụ cười, mạnh mẽ áp chế dục niệm rõ ràng đang sôi sục dưới đáy lòng kia, thân thủ kéo Phiền Ngọc Kỳ qua cùng y ngồi trên tảng đá lớn bên bờ sông.
“Kỹ xảo bác khắc của ngươi là ai dạy?” Xoa nắn bàn tay thấm ướt mồ hôi trong tay, Trữ Chiếu Dịch tinh tế vuốt ve vết chai cứng trong lòng tay đối phương, cảm giác được cơ thể đối phương trong nháy mắt khẩn trương, y lại có ý xấu làm bộ như không chú ý, ngón tay không thành thật đùa bỡn ngón tay đối phương, giao nắm dây dưa.
“Thần......”
“Xưng ta.”
“Ách, là, ta là khi đi lãnh binh tiếp viện phương bắc trấn áp dị tộc thỉnh huyền vũ tướng quân chỉ điểm.”
Phiền Ngọc Kỳ thử nghĩ rút tay về, chính là Trữ Chiếu Dịch lại vững vàng nắm lấy bàn tay hắn, không cho phép hắn đào thoát, bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể theo đối phương thành thành thật thật không hề nhúc nhích.
“Tề lão tướng quân a, khó trách, ta đã nói như thế nào không thấy ngươi luyện qua.” Coi như là chuyện phát sinh hai năm gần đây, trong khoảng thời gian này bọn họ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, không như dĩ vãng, tự nhiên có chút chuyện tư mật.
Trữ Chiếu Dịch hiển nhiên đối việc nam nhân giấu diếm y một loại bộ mặt khác có chút bất mãn, nhưng ngẫm lại thân phận hai người, vẫn không thể không thoải mái, dù sao tựa như giờ phút này một con người khác của Phiền Ngọc Kỳ cứ như vậy cùng y ở chung đã là chuyện không có khả năng nhìn đến, nghĩ vậy y cảm thấy được thật cũng công bằng, cảm xúc cũng càng thêm chuyển hảo.
Tùy tay từ trong lòng lấy ra mấy khối bạc vụn, mở ra đưa tới trước mặt Phiền Ngọc Kỳ, Trữ Chiếu Dịch cười nói: “Ta đặt cho ngươi thắng, ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng.”
Phiền Ngọc Kỳ ngạc nhiên nhìn mấy khối bạc vụn nhỏ trong bàn tay như bạch ngọc của nam nhân, nghĩ đến trước khi đi Trữ Chiếu Dịch cùng một gã binh sĩ đối thoại, sau khi nghĩ thông suốt khuôn mặt tư lự liền biến sắc, lập tức kinh hoảng nói: “Hoàng Thượng, Mạch Đông hắn tính tình đại liệt, không biết là người, quay trở về ta sẽ hảo hảo quản giáo hắn, sẽ không làm cho hắn tái đụng chạm người, còn có chuyện thách đấu cá cược trong doanh ta lập tức liền......”
Biết Phiền Ngọc Kỳ nghĩ sai lệch, Trữ Chiếu Dịch không ngắt lời hắn, mà là trực tiếp thân thủ bưng kín cái miệng của hắn.
“Tiểu tử kia rất thông minh, biết dựa vào việc này kiếm tiền, bất quá hắn thu lợi tức có chút cao, ngươi nói cho hắn lợi tức hàng tháng hạ thấp xuống một thành là có thể, về phần chuyện trong doanh trung đánh bạc, ta không biết có cái gì không tốt, bọn họ chưa từng có thú vui gì đáng nói, chút đánh cược nhỏ này, ta biết ngươi cũng sẽ không phóng túng bọn họ tạo thành thói quen cá cược, cho nên ngươi không cần sợ, cái gì cũng không cần sửa.”
Trữ Chiếu Dịch nói xong một tràng này, Phiền Ngọc Kỳ thấy hắn trên mặt quả thật không có chút nào tức giận mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy hắn sắc mặt đã dịu đi, Trữ Chiếu Dịch buông tay xuống, nghĩ tới điều gì đó liền nói nhỏ: “Nhìn ngươi hiện tại ở trong quân tựa hồ rất được binh tướng tôn sùng, bất quá ta cũng nghe nói...... Hồi đầu, cũng có chuyện không tốt.”
Phiền Ngọc Kỳ tuổi trẻ liền chiếm địa vị cao như vậy, đừng nói này những tướng lĩnh so với hắn lớn hơn không ít sẽ không phục, chính là có một số binh sĩ xuất thân nhà quan lại e rằng cũng sẽ không phục, y khi đó quá bận rộn chu toàn chính sự, căn bản không có thời gian rỗi bận tâm đến chuyện Phiền Ngọc Kỳ nhậm chức Đại tướng quân, sau y cũng từng nghe ám vệ báo cáo qua, nói mấy tháng trước Phiền Ngọc Kỳ tiếp chưởng binh quyền, đã xảy ra không ít nhiễu loạn.
Chờ y nhớ tới việc này muốn nhìn một chút có thể giúp đỡ đối phương chuyện gì hay không, đối phương cũng đã tự mình thu xếp an bài tất cả thỏa đáng, không mảy may cần đến y bận tâm.
Một câu này của nam nhân gợi lên trong đầu Phiền Ngọc Kỳ một chút hồi tưởng, nhớ tới chính mình lúc mới được bổ nhiệm làm đại tướng quân gặp phải đủ loại cản trở, khi đó mặc dù cảm thấy được gian nan, chính là hiện tại hồi tượng lại đều thành những hồi ức thú vị.
“Không hề khó khăn như trong tưởng tượng của Hoàng Thượng, bọn họ mặc dù đều huyết khí phương cương (có tâm huyết), nhưng rốt cuộc cũng đều là một lòng hướng về Đại Chiếu, minh lý chi người.” Nhất là vài vị trấn quốc tướng quân, sau khi đối hắn thí luyện một phen cũng liền rất nhanh tiếp nhận hắn, lúc sau thậm chí âm thầm giúp hắn không ít, hỗ trợ cho hắn tạo dựng uy tín đại tướng.
Trữ Chiếu Dịch thấy hắn cười lên, thật giống như thật sự chưa từng trải qua sự phiền não này.
Ngẫm lại cũng là, y biết rõ tính tình Phiền Ngọc Kỳ, giống như con người hắn vậy, bất luận đi đến đâu đều sẽ có người yêu thích tương trợ hắn, cho dù hai người trong lúc đó có truyền ra chuyện mờ ám như thế nào, Phiền Ngọc Kỳ đều sẽ trở thành võ quan đứng đầu cũng không chỉ dựa vào sự sủng ái của y, năng lực của hắn mới là nguyên nhân chính yếu.
Chuyện quá khứ đã qua đi, nhắc lại cũng không có nghĩa gì, nghĩ đến đây, Trữ Chiếu Dịch cũng cười, bỏ qua một bên.
Hai người nhất thời lặng im không nói gì, nhưng chỉ là như thế này đầu gối song song ngồi nhưng cũng cảm thấy được như vậy mãn nguyện, nhất là Trữ Chiếu Dịch, y tâm mang theo bách tính thiên hạ, lại đem chính mình nhốt trong hoàng cung nhiều năm, đi xuất chinh lần này một hồi cũng là lưng đeo thêm sứ mệnh gian khổ, tinh thần vẫn buộc chặt không được nghỉ ngơi, giờ phút này khó khăn lắm mới có thể cùng người tâm ái ở đây nhàn thoại, quả thực là phi thường thỏa mãn.
Trời chiều dần dần trầm xuống, chân trời lưu vân như lửa, xa xa truyền đến từng trận chim hót, linh hoạt kỳ ảo mà xa xăm.
Ngồi sau một lúc lâu Phiền Ngọc Kỳ nhắc nhở Trữ Chiếu Dịch: “Hoàng Thượng, cần phải trở về, phụ cận quanh đây dường như cũng không được an toàn, chúng ta vẫn là thừa dịp trời chưa tối quay trở về đi.”
Sắc trời dần dần ám hạ, Phiền Ngọc Kỳ lo lắng xung quanh thành sẽ có phục binh Nam Man chưa sa lưới đối Trữ Chiếu Dịch tạo thành uy hiếp.
Ai ngờ nói xong nửa ngày đối phương vẫn chưa đáp lại, hắn nghi hoặc quay đầu, đã thấy đối phương chính là bất động thanh sắc chuyên chú nhìn hắn, một đôi mắt đen nhánh quả thực liền giống như có thể đem linh hồn người hút vào hồ sâu, thâm thúy như vậy.
Bị nhãn thần như vậy gắt gao nhìn chăm chú, Phiền Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy cả người tê rần, hô hấp theo đó cứng lại, hắn nhanh chóng chuyển dời tầm mắt tránh cùng đối phương đối diện, cực lực xem nhẹ đáy lòng vì tầm mắt chăm chú sáng rực thiêu nhân của đối phương nhìn mà sinh ra khác thường.
Loại hành vi lặng lẽ né tránh này của hắn cũng không hề khiến Trữ Chiếu Dịch không vui, y vẫn không nói một tiếng cứ như vậy nhìn chằm chằm Phiền Ngọc Kỳ, thẳng đến nam nhân thật sự có chút chịu không nổi, sắc mặt càng ngày càng hồng, có chút khó nhịn nhỏ giọng một tiếng: “Hoàng Thượng......”
Thanh âm khàn khàn trầm thấp lại dễ nghe, khiến cho Trữ Chiếu Dịch cả người thư sướng, như bị cái gì đó nhẹ nhàng gãi vào tâm oa, thoải mái nhưng cũng ngứa ngáy.
Nắm lấy bàn tay dày rộng của nam nhân chậm rãi thả lỏng rồi rời ra, ái muội dọc theo cánh tay hắn hướng về phía trước vuốt ve, nhẹ nhàng tiếp xúc, cuối cùng y đơn giản dùng ngón tay nhiệt độ có chút thấp chạm lên môi đối phương.
Lúc này hô hấp Phiền Ngọc Kỳ đã muốn bắt đầu hỗn loạn, bởi vì động tác của nam nhân rõ ràng mang theo hương vị tình ý.
“Ta không muốn trở về, Ngọc Kỳ...... Còn chưa được sao......? Sáng hai ngày sau sẽ không hành quân, hơn nữa Tề lão tướng quân đến đây ngươi cũng tạm thời có thể không cần soái lĩnh...... Ta cũng sẽ cho ngươi đủ thời gian tĩnh dưỡng...... Như vậy còn không có thể?”
Không có đem chuyện nói ra rõ ràng, nhưng là Trữ Chiếu Dịch biết đối phương hoàn toàn có thể nghe hiểu mình đang nói điều gì.
Thượng một lần, khi ở Nghĩa Lâm quận sau hoa viên quận vương phủ, sau khi bọn họ tâm ý tương thông y thật sự rất muốn nam nhân, chính là lại bị hắn một lần nữa trốn tránh, hơn nữa có lý do tuyệt đối chính đáng, chính là sắp khai chiến hắn cần có thể lực dồi dào.
Trữ Chiếu Dịch biết đây không tính là lời từ chối, sự thật quả thực như vậy, mặc dù y thật sự mãnh liệt khát vọng đối phương, bắt đầu không lãnh tĩnh trở nên nôn nóng, nhưng cũng không thể tránh được, ai bảo người nọ là tướng quân của y, y không có khả năng bởi vì thỏa mãn tư dục bản thân mà làm cho thân thể hắn suy yếu lâm vào nguy hiểm, cho nên sau khi Phiền Ngọc Kỳ lại lần nữa cự tuyệt mình, y không được như ý nhưng vẫn có thể rất nhanh điều chỉnh lại.
Nhưng hiện tại, bọn họ đã muốn dẹp xong Bình Viễn thành, đại quân sẽ tạm thời điều chỉnh một chút ở Bình Viễn nghỉ ngơi hai ngày. Hắn tin tưởng với thể lực Phiền Ngọc Kỳ, chính là hai ngày liền có thể nhanh chóng khôi phục, khó được giờ phút này không khí hảo như vậy, tâm hắn rục rịch thật sự là nhịn không được.
Tay đang vuốt ve môi dưới của mình, hết lần này đến lần khác, mân mê qua lại, thậm chí tham tiến kẽ môi hé mở trêu chọc đầu lưỡi mềm mại, Phiền Ngọc Kỳ dưới tầm mắt nóng bỏng kia của đối phương thật sự là quẫn bách khôn kể.
Lần trước hắn đem bộ dáng Trữ Chiếu Dịch vì chuyện hắn tứ hôn mà nhận hết tinh thần tra tấn hoàn toàn trọn vẹn thu vào trong mắt, quả thực đau lòng với tình ý chân thành tha thiết của đối phương, hắn cũng phát thệ vì đối phương cả đời không thú thê, trong lòng tỉnh ngộ, chính là phải nhanh như vậy tiến hành gửi gắm, trong lòng vẫn là có điểm do dự lo lắng......
“Vẫn là không được sao?” Nhìn thấy bộ dáng Phiền Ngọc Kỳ do dự, Trữ Chiếu Dịch đáy lòng lại không khỏi có chút mất mát.
Y nghĩ đến đối phương đã cảm nhận được tình cảm chấp nhất của y đối với hắn, y nóng lòng khát vọng hắn, loại xúc động mãnh liệt như thiêu đốt tâm can này y dĩ vãng chưa bao giờ từng thể nghiệm qua, khiến người ta khó có thể nhẫn nại.
Y hy vọng chính mình có thể chờ đến khi đối phương đồng ý, thế nhưng sự chờ đợi này quả thật là quá mức giày vò người, sự kiên nhẫn y tự tin nhất đã muốn sắp cạn kiệt, y không biết bản thân còn có thể chờ bao lâu, nếu đau khổ chờ đợi không được sự đồng ý của đối phương y có thể hay không sẽ vận dụng vũ lực? Y biết lấy tính tình Phiền Ngọc Kỳ thì tuyệt đối sẽ không phản kháng y, nhưng như vậy sẽ không có ý nghĩa.
Y kiên nhẫn chờ câu trả lời của Phiền Ngọc Kỳ, nam nhân trong tầm mắt biểu tình quả thật lo lắng, có chút không biết làm sao, nhãn thần lóe lên đột nhiên nhìn thẳng y rồi lại rất nhanh rời tầm mắt, sắc mặt càng phát ra đỏ bừng, nhìn ra được, trong lòng nam nhân xung đột thực kịch liệt.
Trữ Chiếu Dịch thấy hắn khó xử như vậy, cảm thấy trầm xuống, trên mặt biểu tình cũng theo đó lộ ra một tia bất đắc dĩ. Phiền Ngọc Kỳ nhìn chỉ cảm thấy nội tâm càng trở nên rối rắm, hắn không đành lòng chính là làm cho đối phương —— một vị quân vương cao cao tại thượng lại bởi vì hắn mà lộ ra biểu tình mất mát như vậy......
Nhiều lần do dự, cuối cùng vào thời điểm Trữ Chiếu Dịch sắp phải thở dài nói một tiếng buông tha, hắn quay qua gương mặt rám nắng đã muốn đỏ lừ chần chừ thấp giọng hỏi: “Người...... Là dự định...... Ngay tại đây sao?”
Một câu tương đương như gián tiếp đáp ứng nói ra quả thực làm cho Trữ Chiếu Dịch mừng rỡ như điên, y thậm chí không kịp hướng Phiền Ngọc Kỳ xác nhận lần nữa liền trực tiếp bổ nhào vào đối phương, ngăn chặn đôi môi người kia vì âu yếm của mình mà kinh ngạc hé mở, liền hôn xuống.
Hết chương 38
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...