Edit: Yunchan
Trên chiếc giường hẹp trong căn phòng sơ sài, Gia Cát Thủ yếu ớt tỉnh lại, cảm thấy toàn thân phát sốt đau đớn, cổ họng cũng nóng tới khô rát, đầu óc mơ màng chốc lát, đợi tới khi tầm nhìn mơ hồ dần tụ lại thành hình, thì ý thức hỗn độn cũng từ từ rõ ràng. Nhớ lại thứ duy nhất nhìn thấy trước khi ngất là một gương mặt cười gằn, một cú đấm đoạt mạng.
Hồi tưởng lại chưởng phong mãnh liệt đó, Gia Cát Thủ đột nhiên giật bắn, toan đứng bật dậy theo phản xạ, nhưng mới hơi dùng sức ngực đã nhói lên. Hắn “A” một tiếng, nằm gục lại giường, cổ tay phải cũng đau âm ỉ, từ thân thể tới mỗi một đầu ngón tay đều tê dại đuối sức.
Lúc này, cửa bị đẩy ra đánh “két”, một mùi thuốc nồng len vào mũi, hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn qua, thấy Huyền Ảnh bưng chén đi tới, lúc bước vào cửa thân hình hơi khựng lại, sau đó bước nhanh tới trước giường, cầm chén đặt lên bàn, xoay người nói: “Ngài tỉnh rồi à? Cảm thấy sao?” Nói rồi đưa tay dò trán hắn, vẫn nóng hổi.
Gia Cát Thủ thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt lướt qua Huyền Ảnh nhìn bốn phía, trong phòng không có một bóng người, bày biện đơn giản mà quen thuộc, đoạn nhìn về phía Huyền Ảnh hỏi: “Chẳng phải đây là nhà dân chúng ta ngủ nhờ đêm qua sao? Những người khác đâu…”
Nói tới đây đột nhiên khí huyết trào lên, làm hắn không nhịn được ho sù sụ.
Huyền Ảnh cấp tốc điểm hai huyệt đạo trên ngực hắn, bàn tay mở ra giữa ngực bụng vận khí, Gia Cát Thủ chợt cảm thấy hơi thở lạnh lẽo được xoa dịu trở nên khô nóng, đau đớn cũng giảm đi. Huyền Ảnh thấy sắc mặt hắn đã dịu lại, bèn thu tay ngồi vào đầu giường, nhẹ nhàng dìu hắn tựa vào gối, nói: “Mục ngự quan và Lô Hoài Nhâm khắc phục hậu quả, thanh trừ tàn thi, Điện Hạ đến quý phủ của lệnh tôn cầu viện.”
Gia Cát Thủ hết sức kinh ngạc: “Đến cầu viện cha ta? Cầu viện gì?”
Thừa Tướng chỉ còn lại hư danh, không cách nào can dự triều chính, chẳng khác nào bình dân áo vải, còn có thể viện thủ thế nào? Vì lòng riêng, hắn cũng không hy vọng cha dây vào vũng nước đục này, nhưng bản thân đã ở bên trong, chỉ sợ sẽ liên lụy tới già trẻ cả nhà. Cũng vì vậy Gia Cát Thủ đã chuẩn bị đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, nào ngờ thư còn chưa gửi đi đã sinh chuyện rắc rối, với cá tính của cha, nếu biết hắn bị thương thì nhất quyết sẽ không ngồi yên bỏ mặc, muốn rũ sạch, rất khó.
Huyền Ảnh bưng chén lên rồi dùng thìa khuấy hai cái, múc một thìa đưa tới miệng Gia Cát Thủ, thấy miệng hắn đóng chặt thì cho là hắn sợ thuốc đắng không muốn uống, bèn trấn an: “Thuốc là canh, không khó uống.”
Gia Cát thủ ngửa đầu tựa vào gối trúc, cau mày: “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, vì sao Điện Hạ tới tìm cha ta? Ngài ấy muốn gì? Phải rồi, Thi Ngũ gia… không sao chứ?”
Tới giờ này hắn vẫn không rõ, dù Thi Ngũ gia là Ngự thi, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một tử thi hành sự theo lệnh phù, tại sao bất kể là Kinh Niên hay Nguyên Thiên Sư, ai cũng đều cố chấp với một tử thi thế chứ?
Huyền Ảnh kề cái thìa tới gần: “Ngài uống thuốc trước đi rồi ta nói.”
Gia Cát Thủ nghe giọng Huyền Ảnh rất ngoan cố, bây giờ thân thể yếu đuối, ngay cả tính tình của trôi tuột xuống theo, vả lại còn hiểu tên Huyền Ảnh này không biết uyển chuyển là gì, nên cũng lười tranh chấp với hắn chuyện uống thuốc này, bèn nói: “Ta uống là được, ngươi đặt xuống đi, tự ta uống.”
Huyền Ảnh đáp ngay: “Ngài đang bất tiện, khớp xương vừa nối lại, đừng động đậy nó, để ta đút ngài.”
Gia Cát Thủ cúi đầu, nhìn thoáng qua mấy lớp băng vải dầy cộp quấn từ cổ tay phải tới khuỷu tay, ngón tay mới hơi gập lại cổ tay đã đau nhói lên. Huyền Ảnh thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trán rịn mồ hôi, biết hắn đang ngầm cố sức để thăm dò vết thương, vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Đừng ra sức, ngài bị nội thương, không thể vận lực.”
Gia Cát Thủ nghe ra vẻ lo lắng trong giọng hắn, cười nói: “Đừng lo, ta chỉ thử thôi.”
Huyền Ảnh gật đầu, canh thuốc trong thìa đã nguội, hắn bèn đổ vào chén lại rồi khuấy khuấy, đoạn múc một thìa ra: “Uống.”
Gia Cát Thủ vươn tay trái tới gần cái thìa: “Đâu phải liệt toàn thân, ngươi bưng chén giúp ta là được rồi.”
Hắn uống một hớp rồi buột miệng khen: “Mùi vị rất được, canh thuốc này ai làm thế?”
Huyền Ảnh không đáp, Gia Cát Thủ suy nghĩ một lát: “Đừng nói là ngươi nhé?” Thấy Huyền Ảnh vẫn im ru, giống như là ngầm thừa nhận, hắn chợt trợn to mắt nhìn về phía Huyền Ảnh, soi dọc từ trên xuống dưới, than: “Từ võ học y thuật tới may vá thêu thùa ngươi đều biết hết, không ngờ còn có tay nghề nấu ăn điêu luyện, Huyền Ảnh, ngươi khiến bần đạo không thể không bội phục rồi, thảo nào Điện Hạ tới nha đầu thân cận cũng không cần, hóa ra tất tần tật đã có cận vệ chuẩn bị đủ…”
Nói rồi nghiêng đầu trầm tư.
Tay bưng chén của Huyền Ảnh run khẽ một cái, nói thật nhỏ: “Gia Cát đại nhân coi trọng, Huyền Ảnh là bóng, là hạ nhân, làm những chuyện này, là nên làm.”
Trong giọng khàn khàn chứa đôi chút uất ức, không nói nhiều nhưng lại khiến Gia Cát Thủ nghe ra đầu mối, tuy bất mãn với luận điệu hạ nhân này của Huyền Ảnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô lý, không biết tại sao hắn có thể cảm giác được Huyền Ảnh rất để tâm tới thân phận của mình, còn có mùi tự ti bên trong, bèn nói ngay: “Là bề tôi như nhau, ngươi cũng vậy mà Gia Cát Thủ cũng vậy, ngoại trừ nhân hoàng ra, ai không phải là hạ nhân?”
Huyền Ảnh trầm mặc một hồi, không có ý định tiếp tục đề tài này, chỉ giục: “Uống nhanh đi, nguội rồi công dụng cũng giảm phân nửa.”
Gia Cát Thủ ừ một tiếng, bỏ thìa vào trong bát, rồi trực tiếp dùng tay trái bê chén lên tu ừng ực một hơi, sau đó đặt lên bàn trả lại cho Huyền Ảnh, dùng tay áo lau miệng qua loa thì sực phát hiện y phục của mình bị thay, sững ra một chút rồi hỏi theo bản năng: “Là ngươi băng bó giúp ta sao? Y phục này…”
Huyền Ảnh kéo chăn lại ngay ngắn cho hắn, đáp với giọng hơi mất tự nhiên: “Chuyện cần phải làm, mong Gia Cát đại nhân bao dung, quần áo dính máu đã bỏ, y phục này có lẽ không quá vừa… xin mặc tạm trước.”
Gia Cát Thủ nhìn chăm chăm hắn cả buổi, tuy rằng không nhìn thấy biểu cảm, nhưng nghe kiểu nói chuyện ấp úng này cũng biết là hắn cực kỳ xấu hổ, không khỏi cười nói: “Uất ức cho ngươi rồi, còn phải chạy đôn chạy đáo vì bần đạo, haizz… nghĩ tới Điện Hạ không cho ngươi theo ngài ấy cũng vì lo lắng cho ta, bần đạo thật là vô dụng… ngươi không nhất định phải chăm sóc ta, bảo vệ Điện Hạ mọi lúc mọi nơi mới là trách nhiệm của ngươi.”
Huyền Ảnh nói: “Gia Cát đại nhân cũng thế, Điện Hạ đã căn dặn Huyền Ảnh phải chăm sóc cho ngài thật chu đáo.”
Gia Cát Thủ nở nụ cười thảm, trong khổ có vui: “Ngài ấy cũng hào phóng thật, ngươi tốt với bần đạo quá, bần đạo thật tình sợ Điện Hạ ghen!”
Huyền Ảnh lắc đầu: “Chắc chắn không.”
Gia Cát Thủ cười ha ha hai tiếng, rồi đột nhiên đổi nét mặt, nghiêm chỉnh nói: “Được rồi, ta đã uống thuốc xong, đổi lại ngươi trả lời câu hỏi của ta, nói đi, sau đó xảy ra chuyện gì?”
Huyền Ảnh chỉ cân nhắc chốc lát đã chậm rãi nói: “Thi Ngũ gia bị cướp, thương thế của ngài nặng, Mục ngự quan bảo chúng ta mang ngài tới đây trị liệu. Bởi vì ở đây thô sơ ẩm thấp, không tốt cho dưỡng thương, mặc dù đã làm châm cứu, nhưng cần dược vật tốt nhất để bổ huyết bồi khí, ngài đi lại bất tiện, nên Điện Hạ đã ra roi thúc ngựa chạy tới chỗ Hiền thừa tướng, tìm người tới đón chúng ta.”
Gia Cát Thủ nghe vậy thì thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Thì ra là viện trợ kiểu này…”
Huyền Ảnh nghe hắn lầm bầm, chỉ nói một chữ “Ngài” rồi không biết nói tiếp thế nào.
Gia Cát Thủ vuốt ngực, nhắm mắt lại, mặc cho Huyền Ảnh đỡ mình nằm ngang xuống. Nhưng ngay lúc Huyền Ảnh muốn đứng lên thì hắn chợt bắt lấy tay Huyền Ảnh, mở mắt nhìn đỉnh màn, dịu giọng nói: “Huyền Ảnh, ngươi thật ân cần, chẳng biết Điện Hạ có bằng lòng nén đau bỏ thứ mình yêu thích không…” Ngừng một chút, liếc nhìn sang: “Chẳng qua, bần đạo đã quen lưu lạc, muốn có người đi theo cùng lang bạc kỳ hồ… sợ là không ai nguyện ý.”
Huyền Ảnh giật tay lại rồi nhét tay hắn vào trong chăn, nói nhỏ: “Huyền Ảnh không có quyền chọn chủ nhân, nhưng đối với Gia Cát đại nhân, Huyền Ảnh chỉ có hai chữ cam nguyện.”
Gia Cát Thủ phụt một tiếng bật cười, ho sặc: “Huyền Ảnh… ngươi… ngươi… sao cứ như cô vợ nhỏ vậy, ta chỉ nói mà thôi… đạo sĩ mà còn cần nha hoàn thị vệ gì, ngươi đừng để tâm, đừng để tâm.”
Huyền Ảnh khẽ thở dài một hơi, xoay người bưng chén trên bàn lên như không nghe lọt lời hắn, sau đó quay đầu lại quan tâm nói: “Ngài nghỉ ngơi thật tốt, chờ người tới ta sẽ gọi ngài.”
Gia Cát Thủ thấy hắn muốn đi thì vội hỏi: “Cô nương kia với họ Lô đâu rồi? Bao giờ thì họ tới?”
Huyền Ảnh trả lời: “Điện Hạ nói, Mục ngự quan sẽ không tới, họ tự có tính toán của riêng họ, không cần chúng ta quan tâm.”
Lòng hắn chùng xuống, qua mấy ngày ở chung, hắn rốt cuộc đã bắt đầu hiểu lối xử sự của Kinh Niên, cô có thể một mình tới Mai Linh gặp Linh Xà thì cũng dám đơn thương độc mạ xông vào cung cướp người. Điện Hạ có ý với cô, huống hồ chuyện này liên quan tới ngài ấy nên sẽ không bỏ mặc. Có điều, muốn giúp thì cũng phải có năng lực, bản thân hắn bị trọng thương, Điện Hạ không biết võ công, Huyền Ảnh lại không vứt hai người họ đi được, còn có cách nào tốt đẹp hơn sao? Hắn mới bắt đầu thích cô nương kia, thật lòng không hy vọng thấy cô gặp bất trắc, muốn giúp, nhưng chẳng biết bắt tay từ đâu, sợ là còn làm liên lụy tới người nhà.
Huyền Ảnh thấy sắc mặt hắn u sầu, bèn lên tiếng trấn an: “Mục ngự quan cũng không phải loại tầm thường, chớ lo âu, trước tiên hãy dưỡng thương cho tốt mới có hy vọng.”
Thường ngày hắn không quen nói chuyện kiểu này, cũng không biết cách an ủi người ta, nói tới nước này đã là cực hạn, dứt lời, không quay đầu lại nữa mà bưng chén chậm rãi ra ngoài, khép kín cửa phòng lại.
Gia Cát Thủ mất máu quá nhiều, thể xác và tinh thần đều rệu rã, sau khi Huyền Ảnh đi ra thì lại ngủ say, chờ khi hắn tỉnh lại lần nữa thì đã ở trên giường trong mã xa, đang chạy về đường Thanh Liên nơi tọa lạc phủ Thừa Tướng.
Kinh Niên từ con đường lớn trải đá xanh xông thẳng tới Bắc Môn “Tam quan phượng vĩ”, không cho phép thị vệ hai bên ngăn cản, rút ra Linh Xà kiếm chém giết lao vào, theo tiếng gào thét, có rất đông quan binh vác giáo từ sau lan lâu ùa ra từng tốp, đánh bọc về hướng này, dẫn đầu chính là Đề Ngự Sử.
Kinh Niên trừng mắt nhìn về phía hắn, lớn tiếng quát: “Ngũ gia ở đâu?!”
Đề Ngự Sử cười nhạt trả lời: “Kẻ sắp chết cần gì hỏi nhiều như vậy.”
Kinh Niên hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa hai mắt đã sung huyết, phóng ra ánh đỏ, nhất thời tiếng xì xào nổi lên bốn phía, binh lính đứng hàng đầu ai nấy đều có vẻ mặt sợ hãi. Cô đánh mắt một vòng, sau đó dời tầm nhìn về lại Đề Ngự Sử, từ từ biến về màu gốc, nhếch mép cười: “Bia Vũ chính điện, Tế Tạng đàn.”
Đề Ngự Sử sợ hãi biến sắc, sau đó giấu đi ngay lập tức, điềm nhiên nói: “Biết thì sao? Mất mạng rồi cũng chẳng đi được! Lên!”
Tay phất lên, binh sĩ phía sau tuôn ra như thủy triều.
Kinh Niên dựng kiếm trước người, chậm rãi hít vào một hơi, cúi người lao tới. Một tay cô cầm kiếm chém gãy đầu giáo, tay còn lại quét cách không, ngăn người đột kích, chân không ngừng nghỉ, quật ngã một người thì sấn lên một bước. Có điều bị vây ở giữa, bốn phía thọ địch, mũi giáo đâm tới sau lưng không ngừng, Kinh Niên vừa né vừa đỡ, nhưng mãi vẫn không thoát khỏi vòng vây.
Nếu đối thủ là thi ma quỷ quái, thì cô sẽ không chút chần chừ, đại khai sát giới, vậy mà cản đường toàn là người sống. Cô không sợ giết người, nhưng binh sĩ trước mắt đều là những người phụng mệnh hành sự, thân bất do kỷ, suy cho cùng vẫn là người vô tội. Cô không hạ sát thủ được, do đó kiếm chỉ thủ chứ không công, chưởng lực còn đắn đo ba phần.
Vừa rồi cô xuất ra Truy Hồn nhãn, dò ra chỗ Thi Ngũ gia ở chính là pháp đường bái tế thần ma truyền lại từ viễn cổ —– Tế Tạng đàn, ban ngày chí dương, dâng hoa quả nhang đèn để cúng thần, đêm xuống chí âm, lấy máu tươi thịt sống để nuôi ma. Hai cực tương cố, tiêu tai giải nạn. Đưa Thi Ngũ gia tới cái nơi thần ma hỗn tạp này ắt có nguyên nhân. Nguyên nhân này, Kinh Niên cũng không rõ, cho nên càng lo lắng hơn, khỗ nỗi binh sĩ tuôn lên ngày một đông, cô không xuất chiêu tàn nhẫn được, nương tay mọi bề, khó tiến khó lùi, thành ra bị quấn chặt tại chỗ.
Giữa lúc hai bên đang giằng co quyết liệt, bỗng dưng trong không gian vọng tới tiếng uỳnh uỳnh rúng động, tiếng kêu rên dồn dập, chưa đầy bao lâu, quan binh phía sau đã ngã xuống hàng loạt như tường thành đổ sụp, ngay sau đó Lô Hoài Nhâm và Trần Mộc sóng vai giết tới, chưởng ra như lưới, quyền vung như mưa, chân đạp ba mươi sáu thức mai hoa bộ, một trái một phải, tấn công luân phiên, chính là tuyệt học của Thiếu Lâm —– Phục Ma song la trận.
Trận này dựa trên nền tảng của La Hán quyền thêm vào thế công hạ bộ, cần hai người phối hợp mới thành trận được, quyền ra ngũ hành, chưởng ngược là thủy, chưởng thẳng là mộc, chưởng úp là hỏa, nắm quyền là thổ, tay móc là kim, với Thập Lộ đàm cước phụ trợ, ra chiêu như tên, thu chiêu như tơ, một chiêu đắc thủ, tấn công liên hoàn, giống như rồng vàng lộn nước, sóng đẩy thuyền trôi, khí thế bàng bạc, lập tức gạt bay biển người, vọt tới bên cạnh Kinh Niên, quan binh bị quyền cước đạp trúng đều nằm co quắp trên đất, không bò dậy nổi nữa.
Kinh Niên không ngờ hắn lại theo mình tới đây, trong lòng mừng vui lẫn lộn, nhưng vẫn mở miệng cười gọi: “Lô đại ca, huynh tới đúng lúc lắm!”
Lô Hoài Nhâm nhe răng trợn mắt với cô: “Tiểu muội, ta biết ngay là muội sẽ lén chạy đi, xem ra muội không tin người làm đại ca như ta hử? Không biết suy nghĩ đúng là không biết suy nghĩ!”
Kinh Niên gãi gãi ót, liếc mắt ngó trời một chút, đột nhiên vỗ tay đánh bốp, lớn tiếng nói: “Ôi chao! Lô đại ca, quyền pháp hồi nãy của huynh thật là cho Kinh Niên mở rộng tầm mắt, rõ ràng ở Phong Hoa cốc huynh còn giấu tài đúng không? Ai mới là không biết suy nghĩ hả!”
Lô Hoài Nhâm bẻ rắc một mũi giáo đâm tới, ra quyền đánh bốp vào mặt người kia, xong mới quay đầu lườm Kinh Niên: “Phong Hoa cốc là ngoài ý muốn, nếu nhân huynh nhà ta không ra cái dạng đó, Lô mỗ cũng không mất hồn mà quên hết trọi bài giảng của tổ sư gia!”
Nghe giọng hắn quá mức chợ đen, Kinh Niên cười nói: “Chà chà! Đại ca, huynh còn bực ta hả?”
Lô Hoài Nhâm nói: “Bây giờ thì biết gọi đại ca rồi hả, hừ, nói lại cũng là Lô mỗ tự muốn giúp, người ta không cảm kích cũng đành chịu, đâu làm được gì hơn là một mình thương tâm!”
Kinh Niên bị cái dáng giả bộ đau lòng của hắn chọc cười, nói thẳng: “Ôi chao, đại ca đừng ghét ta, cũng tại Kinh Niên không tốt, ngày mai kính đại ca bầu rượu coi như nhận tội vẫn không được sao?”
Lô Hoài Nhâm cười khì: “Nhận tội thì khỏi, tiểu muội, thật lòng xem đại ca là người một nhà thì nói thử muốn đại ca giúp thế nào đi, nhìn muội gấp tới quýnh, tay chân thì co cóng chả đánh đấm được gì, muốn quần nhau với đám phế nhân này tới khi nào nữa đây?”
Nghe hắn nói vậy, Kinh Niên thở dài, quét gãy hai cây giáo đâm tới, rồi lắc đầu nói: “Cũng tại phế nhân nên mới thảm đây, Lô đại ca, huynh nương tình chút.”
Lô Hoài Nhâm nghe vậy thì bật cười to: “Yên tâm, không chết được đâu, quá lắm là gãy dăm ba cái xương, liệt giường cỡ mấy tháng thôi, được rồi muội tử, không nhiều lời nữa, chỗ này cứ giao cho ta với nhân huynh, muội xông vào trước đi!”
Kinh Niên đang lo cho Thi Ngũ gia, thấy Lô Hoài Nhâm lấy ít địch nhiều hết sức điêu luyện, nên không băn khoăn nữa, gật đầu nói: “Cũng được, Lô đại ca một mình cẩn thận.”
Dứt lời phi thân nhảy vọt lên, đạp đỉnh đầu của đám quan binh phóng đi, rồi giẫm một phát nhảy lên mái hiên cong, bật nhảy vài cái chạy vào sâu trong ngự hoa viên.
Đề Ngự Sử ở phía sau, thấy Kinh Niên nhảy lên nóc nhà, bèn quay gót toan đuổi theo, song ngay lúc này lại bị Lô Hoài Nhâm và Trần Mộc nhảy ra khỏi vòng vây cản lại chặt chẽ, hắn lập tức rút phăng bội đao, bày ra tư thế, muốn quyết chiến một trận sinh tử với hai người.
Kinh Niên bay qua mái hiên hành lang, băng qua hoa viên, rồi nhảy tới nóc Bích Thanh cung, đằng sau có vài quan binh đuổi theo nhưng không thể nào theo kịp. Qua chừng nửa chén trà nhỏ, cô đã đến bên ngoài điện tế. Chỉ thấy Si Diên đứng ngay trước cửa điện quay lưng về phía cô. Kinh Niên đổi chạy thành đi, từ từ tiếp cận, khi cách hắn tầm một trượng thì dừng bước. Hắn không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng cô vẫn không dám lơ là cảnh giác. Nhớ lại câu nói trước đó của hắn — “Lần sau gặp mặt chính là ngày chết của ngươi”, ánh mắt cô đột nhiên biến đổi, sát ý bùng lên, đùi phải hơi gập xuống, nghiêng thân trên tới, mũi kiếm nhắm ngay chỗ hiểm, ý đồ muốn một kích lấy mạng.
Không khí trầm mặc, chốc chốc lại lùa qua gió nhẹ, tạo thành một loại cảm giác nghẹt thở tiêu điều. Kinh Niên tập trung ánh mắt vào kẻ địch, dáng người căng chặt, kiếm khí băng hàn, như mũi tên đã lên cung, chạm vào là nổ. Chỉ thấy chân trái cô khẽ nâng lên, tiếng đế giày ma sát vào đất nghe sàn sạt, vừa định đạp đất vọt tới, chợt nghe tiếng cười khẽ man rợ của Si Diên vang lên: “Ha ha, muốn hạ sát thủ với người không hề phòng bị sao? Mục ngự quan?”
Kinh Niên sững người, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay vẫn luôn chắp sau lưng của hắn, dõi theo hướng đi của mỗi đầu ngón tay, thấp giọng nói: “Tam hoàng tử không phải người không hề phòng bị.”
Si Diên hơi nghiêng đầu, nhưng ánh mắt không nhìn về hướng cô: “Đưa lưng cho người, tại sao lại nói là phòng bị? Nếu ngươi động thủ, thì đó là đánh lén, cũng không phải hành động vẻ vang gì.”
Kinh Niên bình tĩnh đối đáp: “Vẻ vang hay không có liên quan gì tới ta đâu? Kẻ cản đường còn muốn Kinh Niên nương tay sao?”
Si Diên hừ lạnh một tiếng, quay người lại, mắt nửa mở nửa khép, không còn vẻ điên cuồng lúc đối chiến nữa, mà chỉ thấy hắn nhếch mép, như cười như không: “Ngươi có khả năng nương tay sao?”
Nói thế rõ là khiêu khích, song Kinh Niên vẫn bất động, cầm chắc kiếm chờ đợi.
Lúc này, quan binh phân ra ba ngã tuôn ra từ lan lâu và phía sau tường cung, bao vây Kinh Niên lại. Si Diên giơ một tay lên, toàn bộ quan binh đều chĩa mũi giáo về hướng Kinh Niên, đứng nghiêm đợi lệnh, hắn nhìn sang, thờ ơ nói: “Thế nào? Muốn ta hạ lệnh cho ngươi chút chuẩn bị trước khi chiến không?”
Kinh Niên không thèm để những người này vào mắt, mũi kiếm vẫn không lệch khỏi quỹ đạo chút nào. Cô nhìn không chớp mắt, bàn tay cầm trên chuôi kiếm ngày một siết chặt, dùng tốc độc cực chậm dịch bước tới trước, thầm nhủ không cần so đo sự khác nhau giữa giết một người hay giết nhiều người nữa. Cô không thể luôn để ý tới sinh mạng, nhất là hiện tại, cường địch trước mắt, không tung hết sức thì chính là tự giết mình. Thật lòng thì Kinh Niên cũng muốn thử xem chết là mùi vị gì, nhưng chết trên tay ai là do chính cô tự chọn, chí ít, bị loạn giáo đâm chết quyết không nằm trong phạm vi cân nhắc.
Cô bước tới trước, càng tới gần Linh Xà kiếm bên cạnh càng phát ra hàn khí mạnh hơn. Si Diên thả tay xuống, phất áo choàng, đột nhiên nói: “Ta không chặn đường, chớ khẩn trương.”
Nói rồi bước qua bên hai bước, nhường cửa.
Kinh Niên sửng sốt, bật thốt lên: “Có ý gì?”
Si Diên đứng chắp tay, cười lạnh nói: “Ý là, cho ngươi vào, ta không làm khó dễ.”
Dứt lời nhắm mắt lại, quả thật không thấy nửa phần chiến ý.
Kinh Niên chẳng biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, không dám nhẹ dạ, sợ hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, thừa dịp người ta buông lỏng thì đánh lén, thế nên vẫn cầm kiếm giữ nguyên tư thế ra chiêu.
Si Diên vẫn không mở mắt, nhưng lại có thể cảm thấy một đợt sóng sát khí xô tới mãnh liệt, nắm chặt quả đấm, lòng háo thắng rục rịch ngoi đầu dậy, hắn dồn khí xuống đan điền, cố khống chế cơn kích động muốn giết chóc, lãnh đạm mở miệng: “Mục ngự quan, ngươi là khúc gỗ tốt, cũng là hạng người ta thật lòng cảm thấy hứng thú, kẻ mạnh duy nhất ta muốn chọn đang ở bên trong. Chẳng qua, một đấu một phải đòi hỏi bình đẳng, bị Thanh Long kính chiếu vào thể lực sẽ bị tổn hao, giết ngươi, muốn cho ngươi chết tâm phục khẩu phục, để đừng tới khi xuống âm tào địa phủ lại nói ta lợi dụng lúc người ta khó khăn.”
Kinh Niên biết rõ kẻ mạnh mà hắn ám chỉ là ai, cô thầm kinh ngạc trong lòng, rõ ràng ở trấn Thổ Diêu, sự dũng mãnh của Thi Ngũ gia đã làm hắn thẹn quá hóa giận. Sau khi rút kiếm tuy có ý háo thắng khoe dũng nhưng không thấy hắn xem Thi Ngũ gia là đối thủ chân chính, công kích ác liệt chỉ đổ dồn tới người điều khiển là Kinh Niên, nguyên nhân gì đã khiến hắn có biến hóa to lớn như thế, khiến cho lòng người hoài nghi.
Thấy chân cô như đóng đinh trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, Si Diên nói tiếp: “Sao? Nhường đường mà ngươi còn không đi à? Tính nhẫn nại của ta có hạn, nếu ngươi khăng khăng không chiến không được, thì Si Diên tất nhiên sẽ tiếp tới cùng, nhưng chỉ sợ thời gian không đợi người, chống đỡ được hiện tại chứ không chống nổi tới giờ Tý.”
Trong câu nói của hắn rõ ràng mang huyền cơ, tim Kinh Niên thắt lại, trong đầu bày ra một ván cược. Si Diên không phải hạng người dễ chơi, ngẫm lại tình hình chiến đấu trước đó, lấy hai chọi một khó khăn lắm mới thắng hiểm, nhưng bây giờ giao thủ nhất định sẽ không chiếm được lợi thế. Theo cô thấy, thực lực của Si Diên không chỉ có thế, dẫu thắng được cũng khó tránh bị thương, phía trước không biết còn bao nhiêu cửa ải khó khăn.
Chưa kể lúc này Thi Ngũ gia bị cướp mất, cô đã mất ưu thế chủ động, không thể tăng thêm bất lợi nữa. Dụng ý hành động này của Si Diên còn phải cân nhắc lại, nhưng lúc này không cho phép trì hoãn, chỉ có thể đi một tính một. Sau khi suy xét, Kinh Niên không do dự nữa, sải dài mấy bước nhảy vào trong điện, ngay khi cô bước vào, cửa điện bỗng đóng sập lại đánh “Ầm”, chặn đứng tiếng động ầm ĩ bên ngoài.
Tế Tạng đàn do ba khu cấu thành, lấy tế đàn hình tròn làm trung tâm, với một lối đi hẹp dài đâm xuyên qua, nửa đoạn đầu là “Thông Thần đạo” đường dành cho ban ngày, nửa đoạn sau là “Thông Ma đạo” đường dành cho ban đêm.
Kinh Niên chạy dọc theo đường Thông Thần, chung quanh vắng vẻ tới dị thường, chẳng thấy được nửa bóng người, tiếng vọng của bước chân dội lên trần rồi quấn quanh xà nhà, mặt trời chưa lặn mà lại có loại cảm giác ảm đạm bi thảm của đêm. Chạy tới đầu cuối của hành lang hẹp, đẩy cổng lớn của tế đàn ra, đập vào mắt là máu tươi thịt nát la liệt trên đất, một mùi gay mũi ùa tới táp vào mặt, làm người ta váng đầu hoa mắt. Kinh Niên nghiêng đầu hít sâu một hơi, cất bước đi vào, máu thịt vương vãi trên đất lại không vượt quá bàn chân.
Cô đi rất chậm, cằm siết chặt, khẽ cúi đầu, mắt đảo quanh, bình tĩnh thăm dò mỗi ngóc ngách. Hai bên bàn dâng lễ bày lần lượt chín đầu người, ba nam ba nữ ba trẻ con, mặt mũi đều được rửa sạch, đầu mỗi người đều ngậm một chuỗi ngọc đen, theo quan sát thì có lẽ là cống phẩm tế ma. Ở chính giữa đàn pháp sự bày một thùng gỗ dán đầy phù chú, nó rất cao, dựa vào máu thịt vương vãi đầy đất và bằng ấn tượng của mình, Kinh Niên có thể khẳng định thùng gỗ đó để áp chế “Thiên Cực Pháp Luân” vẽ trên mặt đất phía đối diện. Thùng đó là dùng để đựng vật pháp tế, bên trong có thể là vật, là người, hoặc… là thi?
Trong lòng Kinh Niên đã có kết luận, cô đưa mắt nhìn về hướng đài cao phía chính diện, Đế vương và quan tế ở trên đó, có kê long ỷ và ghế ngồi, lúc này nó bị màn trúc ngăn cách, phía sau im lìm, không giống như có người.
Kinh Niên dợm chân phải lên một bước, eo xoay nửa vòng, chém Linh Xà kiếm ra một đường cong sáng trắng, mãi tới khi nghe “Đùng” một tiếng, màn trúc đáp lại bằng tiếng văng tung tóe, một luồng kình khí từ trong dội ra ngoài chống lại kiếm quang, rồi “Uỳnh” một tiếng, cả hai cùng tiêu tan. Sau đó một luồng kình khí tiếp theo bắn ra, lao thẳng tới mặt Kinh Niên. Cổ tay Kinh Niên xoay tít múa ra kiếm hoa trước người, thân kiếm lượn vòng xuất ra gió bén quét bay kình khí.
Kiếm phong mới dừng lại thì một tiếng cười điên cuồng đã đập vào xé tai, trong tiếng cười mang theo nội lực đánh nát tim phổi. Kinh Niên ngưng thần chống đỡ, tay cầm kiếm vẫn chưa dao động mảy may, cô nhìn lên trên, thấy có hai người một ngồi một đứng. Người ngồi trên long ỷ mặc thánh quan hoàng bào, chính là đương triều thiên tử, mà người đứng dựa bên cạnh, mặc quan bào gấm bạc, tóc bạc râu dài, người vừa phát ra giọng cười dã man đó không phải Nguyên Thiên Sư thì là ai?
Kinh Niên dời tầm nhìn sang Hoàng thượng, thấy sắc mặt ông ta tiều tụy, hai mắt vô thần, cô lại hiện ra quỷ nhãn để nhìn lén trong cơ thể, thấy bên trong trái tim có một lá bùa, cơn tức lập tức bốc lên đầu, cô lớn tiếng quát: “Ngươi thật to gan, dám dùng tà thuật chôn bùa vào cơ thể sống của Thiên tử!”
Nguyên Thiên Sư nhìn chằm chằm vào cặp mắt lập lòe ánh sáng của cô, tay vuốt khẽ chòm râu: “Mục ngự quan, tu vi của ngươi không kém, định đối phó với lão phu thế nào?”
Kinh Niên liếm liếm môi, sẵng giọng nói: “Chỉ sợ ngươi có mạng nói chứ không có mạng dùng!”
Dứt lời cúi thấp người, đạp chân nhảy lên đài cao, vừa ra tay đã tung sát chiêu, Linh Xà kiếm đâm thẳng tới chỗ hiểm, cổ họng, tim, trước đỉnh đầu, liên tiếp mấy nhát, chiêu nào chiêu nấy đều nhanh chuẩn độc, không để cho đối phương có thời gian lấy lại hơi. Nhưng Nguyên Thiên Sư không phải là ngọn đèn cạn dầu(*), tấn công nhanh, mà né còn nhanh hơn. Chỉ thấy lão nghiêng người tránh thoát mũi kiếm bức thẳng tới trán tim, vòng qua bên cạnh Kinh Niên lật mình xuống đài, hai chân tiếp đất, bùn tanh tung tóe.
(*) Không phải ngọn đèn cạn dầu là câu để chỉ người khôn khéo giỏi giang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...