Thị Ngược Thành Tính

“Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?” Hàn Lượng đem Lục Đỉnh Nguyên đang chuyển tỉnh ôm lên.

“Vẫn tốt.” Lục Đỉnh Nguyên nhìn đến Hàn Lượng ngay tại bên cạnh, biết hắn nhất định vẫn luôn canh giữ bên cạnh mình.

Hàn Lượng nhíu mày, người này giống như vô luận gặp phải dạng thống khổ gì, lúc tỉnh lại đều sẽ cười khẽ nói vẫn tốt. Nhưng sắc mặt y rõ ràng thực kém, dư độc trên người chưa trừ, miệng vết thương nơi vai rất sâu, thậm chí dạ minh châu trong người y còn chưa lấy ra, làm sao có thể tốt được?

“Thực xin lỗi, là ta liên lụy làm ngươi bị thương.” Vô luận là một đêm tình sự kịch liệt trước đó, hay thứ gì đó trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, hoặc là vì hộ hắn chu toàn, tóm lại, đều là vì mình mới liên lụy Lục Đỉnh Nguyên, điểm này Hàn Lượng vô cùng rõ ràng, cũng vạn phần áy náy cùng đau lòng. Sau khi hiểu rõ tình cảm của mình, một chút không cam lòng lúc đầu đã bị hỗn loạn khi Lục Đỉnh Nguyên bị thương làm cho biến mất hầu như không còn, còn lại, trừ bỏ tâm tâm niệm niệm yêu say đắm, chính là tràn đầy yêu thương. Đương nhiên, còn có một phần dục vọng chưa bao giờ yếu bớt.

Lục Đỉnh Nguyên còn chưa nói, trong phòng liền vang lên hai tiếng hút không khí từ hai phương hướng khác nhau, một chỗ là từ Tiểu Hà Tử ở sau lưng Hàn Lượng, còn có một chỗ ẩn ở trong bóng tối, tự nhiên là đến từ Phi Ảnh. Thế này Lục Đỉnh Nguyên mới phát hiện trong phòng còn có người bên ngoài. Kỳ thật bọn họ hút không khí bởi vì không ngờ loại người nhìn cà lơ phất phơ như Hàn Lượng cũng có thể nói lời giải thích. Lục Đỉnh Nguyên lại không kỳ quái, ở trong mắt y, tuy Hàn Lượng có lúc bướng bỉnh, nhưng thật sự là nhân vật bằng phẳng quang minh, sai lầm chính là sai lầm, sai lầm rồi nhận sai, cầm được buông được, không có gì phải nhăn nhó.

Cho nên sau khi nghe thanh âm hút không khí, trong mắt hai người lóe ra nghi vấn, cùng nhìn về phía Tiểu Hà Tử. Không có biện pháp, Phi Ảnh ẩn ở một chỗ bí mật gần đó, muốn trừng hắn thật đúng là không dễ dàng.


“Ha ha, không có gì, chỉ là kỳ quái Hàn công tử sao lại nói về chuyện này thôi. Đêm đã khuya, chủ tử đói không? Tiểu Hà Tử mang gì đó cho ngài ăn đi.” Tiểu Hài Tử cười ha ha, tứ lạng bạt thiên cân cho qua.

Hàn Lượng suy nghĩ trong chốc lát, cũng không dây dưa, nhưng Lục Đỉnh Nguyên đúng là từ sáng đến tối vẫn luôn đói, Không ai biết người khi nào tỉnh, bọn họ cũng không có chuẩn bị.

Lục Đỉnh Nguyên vốn định nói không ăn, Hàn Lượng đã trước một bước lên tiếng, “Làm chút thức ăn ngon vào.”

“Vâng!” Tiểu Hà Tử được lệnh, vui vẻ đi.

“Phi Ảnh, ngươi cũng nghỉ ngơi đi thôi!” Lục Đỉnh Nguyên nói nhỏ.

“Ta ở bên ngoài canh.” Tiếp theo là một tiếng cửa sổ va chạm, Phi Ảnh đã đi ra ngoài.


Giống như trước kia, chỉ cần chính mình có thương tích trong người, không thể tự bảo vệ mình, Phi Ảnh chính là làm sao cũng không chịu rời đi gần y.

Nếu đổi lại là trước đây, Phi Ảnh là ngay cả phòng của Lục Đỉnh Nguyên cũng không rời đi, nhưng hiện tại hắn biết, nơi đó, không có chỗ cho hắn. Lại vẫn lo lắng, cho nên sửa thành canh giữ bên ngoài.

Đợi Phi Ảnh đi ra ngoài, Hàn Lượng cẩn thận tránh đi miệng vết thương của Lục Đỉnh Nguyên, đưa tay tìm kiếm xuống dưới. “Có phải là chúng nó liên lụy ngươi không thể thi triển hết võ công hay không?”

“Không ngại.” Lục Đỉnh Nguyên nhìn vẻ mặt áy náy Hàn Lượng, việc trước đó vì này nọ có một thành công lực không đánh ra thế nào cũng không nói nên lời.

“Lấy ra đi.”

“Đừng…” Lục Đỉnh Nguyên nhìn phía cửa, vừa sợ Tiểu Hà Tử tùy thời trở về, biểu tình quyết tuyệt của Hàn Lượng cũng làm cho y biết, chỉ sợ sự tình cũng không đơn giản như vậy.

“Sau này ta sẽ không dùng nữa.” Quả nhiên, câu kế tiếp của Hàn Lượng chứng thực suy đoán của Lục Đỉnh Nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui