Nhưng cuối cùng, y vẫn là làm theo lời Hàn Lượng nói. Nô chính là nô, không thể vi phạm lời nói của chủ nhân, điều ấy y so với ai đều rõ ràng hơn. Tựa như khi y phát ra mệnh lệnh, bọn người Phi Ảnh Tiểu Hà Tử cho dù có dị nghị cũng phải chấp hành. Chẳng qua bọn họ là phó, có tự do thân, vậy y thì sao? Y rốt cuộc tính cái gì?
Lục Đỉnh Nguyên rời khỏi ôm ấp của Hàn Lượng, muốn đứng dậy phải dùng sức, nhưng vừa đặt chân xuống thì người liền ngã nhào. Mắt thấy cái mũi của mình cách ván giường ngày càng gần, thắt lưng cùng chân lại căn bản không có chút khí lực, ngay cả cánh tay cũng không thể nâng dậy. Hạt châu trong thân thể bởi vì động tác này mà đè ép lẫn nhau, khiến cho Lục Đỉnh Nguyên bị một trận đau bụng khó nhịn, mồ hôi to như hạt đậu thuận theo hai má chảy xuống.
Hàn Lượng dùng một tay kéo người ôm vào lòng, làm cho y nằm úp sấp trên người mình, một tay khẽ vuốt lưng Lục Đỉnh Nguyên không tiếng động an ủi, một tay chậm rãi ấn xoa bụng Lục Đỉnh Nguyên, nhẹ giọng nói: “Không vội, từ từ là được, từng bước từng bước, đừng thương đến chính mình.”
Đối mặt với sự ôn nhu của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên phát hiện chính mình không có tiền đồ muốn khóc, cư nhiên không nghĩ cũng không có dũng khí đẩy ra ôm ấp ấm áp này. Vì sao hắn vẫn dỗ dành y? Chẳng phải đều hắn muốn đã đạt đến sao? Y đã là nô của y không phải sao?
“Ngoan, thở sâu, chậm rãi dùng lực, đến, đừng sợ, có ta ở đây.” Thanh âm ôn nhu của Hàn Lượng dán tại bên tai của Lục Đỉnh Nguyên, coi như ác nhân tối hôm qua không phải là hắn.
Lục Đỉnh Nguyên đem đầu chôn ở hõm vai của Hàn Lượng,, thật sự không có mặt mũi đối mặt với hết thảy những điều này. Lại vẫn run run thân mình, ngoan ngoãn theo sự ấn xoa của Hàn Lượng chậm rãi dùng lực.
Dạ minh châu không lớn, lại cứng rắn khéo dịch chuyển, muốn lấy ra từ sâu trong thân thể lấy ra nói dễ hơn làm. Cái đó và lần trước ở mật thất Hàn Lượng bắt buộc y đi ngoài hoàn toàn bất đồng. Tuy rằng lần đó cũng là xấu hổ và giận dữ muốn chết, lại cơ hồ là nháy mắt liền xong việc. Nhưng lúc này đây, lâu lắc làm cho Lục Đỉnh Nguyên nghĩ đến sao lại dài đằng đẵng như vậy.
Khi viên hạt châu đầu tiên gian nan từ hậu huyệt Lục Đỉnh Nguyên bị bài trừ ra, Lục Đỉnh Nguyên đã ướt đẫm mồ hôi như vừa từ thủy lao đi ra, run rẩy đến mức khiến Hàn Lượng nhịn không được mà lo lắng, y có thể cư như vậy mà run rẩy đến tan mất hay không.
“Mệt mỏi liền nghỉ một lát, không vội.” Hàn Lượng vuốt ve mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của Lục Đỉnh Nguyên, khẽ hôn thái dương y để an ủi. Lục Đỉnh Nguyên vẫn như cũ không có ngẩng đầu, như cũ không rên một tiếng.
Sau khi viên thứ nhất đi ra, mặt sau giống như liền dễ dàng hơn, không biết là do Lục Đỉnh Nguyên tìm ra bí quyết vẫn là không còn bế tắc như trước, những viên châu ở mặt sau cư nhiên càng lúc ra càng nhanh, khi đến viên cuối cùng, cơ hồ lập tức liền đi ra.
“Vất vả.” Hàn Lượng xoay Lục Đỉnh Nguyên lại, mới phát hiện y cư nhiên đem môi của mình cắn đến một mảnh máu tươi đầm đìa, nhìn xuống chút nữa, phát hiện huynh đệ y cư nhiên nửa đứng thẳng. “Ngươi…”
“Lục Đỉnh Nguyên suy yếu giương mắt. Trải qua thống khổ quá mức, làm cho y xem nhẹ biến hóa của bản thân. Thẳng đến khi Hàn Lượng cau mày lại, thuận theo ánh mắt nhìn lại, mới giật mình thấy ngay cả loại thời điểm này y cư nhiên đều có thể cương? Lục Đỉnh Nguyên thật sâu lâm vào đối mình phỉ nhổ cùng chán ghét. Thân thể y sao lại *** đãng như vậy? Hàn Lượng sẽ khinh thường y, khinh thị thậm chí đùa cợt y đi?
Đều đã đến loại thời điểm này, Lục Đỉnh Nguyên vẫn là không có thuốc chữa để ý đến phản ứng của Hàn Lượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...