Thị Ngược Thành Tính

Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên biết rõ còn cố hỏi: “ Tìm ta có chuyện gì?”

Lục Đỉnh Nguyên vừa nghe, mặt liền “đằng” thiêu cháy lên. Điều này sao y có thể nói ra? Chẳng lẽ nói chính mình không thấy hắn liền không thể ngủ sao?

Hàn Lượng cười thầm, đi hướng về phía sau bình phong, “Cùng đến đây đi.”

Lục Đỉnh Nguyên biết chính mình bị trêu đùa, nhưng cũng không dám nói cái gì, yên lặng đi theo sau Lục Đỉnh Nguyên đến mặt sau của bình phong.

Phía sau bình phong là một cái dục đũng lớn, một người nam nhân tắm coi như rộng rãi, nhưng nếu chứa đựng hai người nam nhân sẽ không còn bình thường. Hàn Lượng đã thử qua nhiệt độ, thuần thục cởi hết đồ của mình, nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên còn đang ở một bên lăng lăng nhìn mình, trêu tức hỏi: “Sao vậy? Lại không cần bộ quần áo này nữa?”


Lục Đỉnh Nguyên tự nhiên biết Hàn Lượng có thói quen xé quần áo, không tiếp tục ngẩn người, vội vàng thoát quần áo của chính mình.

Hàn Lượng vào dục đũng, lại đem Lục Đỉnh Nguyên đã cởi sạch sẽ túm vào, lập tức nước tràn ra không ít. Trừ bỏ lúc làm chuyện đó, Lục Đỉnh Nguyên chưa từng ở gần Hàn Lượng như vậy, trong lúc nhất thời lỗ tai lại đỏ lên.

Hàn Lượng lại giống như không chút nào để ý, chuyên tâm đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, lại đem Lục Đỉnh Nguyên giặt sạch từ trong ra ngoài, lại ở lúc tẩy rửa tràng vách cho Lục Đỉnh Nguyên, cố ý tránh khỏi điểm mẫn cảm của y.

Lục Đỉnh Nguyên liền một lòng chờ đợi, thẳng đên lúc hai người tắt đèn lên giường, Hàn Lượng ôm chầm y nói: “Ngủ.”

Lục Đỉnh Nguyên cắn môi dưới của mình, vô cùng ủy khuất. Vừa rồi lúc Hàn Lượng tẩy trừ cho y liền cố ý tránh đi những điểm mẫn cảm của y, lại tùy ý chạy loạn trên người y, làm cho y muốn lại muốn không được. Hiện tại mặt sau hư không khó nhịn, phía trước lại vì không chiếm được đủ kích thích mà mềm nhũn, như vậy làm sao y có thể ngủ được? thế nhưng Lục Đỉnh Nguyên vẫn là ngoan ngoãn tiến vào trong lòng Hàn Lượng, nhắm mắt lại.

Thẳng đến nửa đêm, Hàn Lượng vẫn còn nghe được hô hấp bất ổn của Lục Đỉnh Nguyên, thở dài: “Không ngủ được?”

“…Không.” Lục Đỉnh Nguyên hơi do dự, nhưng vẫn trả lời. Kỳ thật y dính trên người Hàn Lượng, chỉ hận không thể cọ xát một phen, nhưng mà bởi vì một câu “ngủ” của Hàn Lượng mà không dám lộn xộn.


“Trận này ngươi hư tổn quá mức,” Hàn Lượng vươn tay vuốt nhẹ mái tóc dài của Lục Đỉnh Nguyên, nhẹ nhàng nói, “Tiếp tục như vậy, thân thể sẽ cạn kiệt.”

Lục Đỉnh Nguyên nghe như vậy thiếu chút nữa đã tìm cái lỗ chui xuống, nói như vậy không phải là nói y *** đãng sao?

Hàn Lượng nói xong, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, đột ngột đứng dậy đi ra ngoài.

“Lượng?” Lục Đỉnh Nguyên cả kinh, nghĩ đến Hàn Lượng ghét bỏ y, bật dậy vươn tay, nắm lấy cổ tay Hàn Lượng.

Cổ tay Hàn Lượng tê rần, quay đầu nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ cùng khuôn mặt tái nhợt của Lục Đỉnh Nguyên liền biết y hiểu lầm cái gì, liền cười cười vỗ vỗ mặt y, “Ngoan, ta đi lấy một thứ rồi quay lại ngay.”

Hàn Lượng đi ra sau bình phong, lục lọi trong đống quần áo mình mới cởi ra, cầm lấy một túi gấm đi ra. Trở lại trên giường, ở trước mặt Lục Đỉnh Nguyên, đem những thứ bên trong ra. Nhất thời trên giường một mảnh sáng rực, so với ánh trăng ngoài cửa sổ càng sáng hơn, mấy khỏa dạ minh châu kia là làm gì?


“Nếu ngươi thích, sao không chọn mấy khỏa lớn hơn?” Lục gia khố có gì đó trong lòng Lục Đỉnh Nguyên vẫn có biết, nhìn thấy thứ trong tay Hàn Lượng cũng biết là đến từ đâu.

“Ngươi xác định là nên chọn lớn một chút sao?” Hàn Lượng cong môi cười tà, một phen nâng lên chân Lục Đỉnh Nguyên, đem khỏa minh châu trong tay hướng hậu huyệt y tìm kiếm.

“Lượng, đừng ” Đột nhiên hiểu được Hàn Lượng muốn làm gì, thanh âm của Lục Đỉnh Nguyên đều căng lên.

“Tất nhiên không có cách nào ăn bữa chính, trước hết ăn món điểm tâm ngọt này làm nóng người đi!” Hàn Lượng từng bước từng bước đem tất cả các khỏa minh châu lớn nhỏ thong thả kiên định nhét vào trong hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui