Thị Ngược Thành Tính

“Sao ngươi lại đến đây?” Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy kỳ quái, hôm nay cũng không phải ngày báo cáo của “Hạ” viện.

“Báo cáo chỉ là thuận tiện,” Hạ Thiên đem những thứ trong tay ném cho Lục Đỉnh Nguyên, “Chủ yếu là Lục thúc muốn ngươi xuất trướng, hỏi xem ngươi có rảnh không?”

“Thực khó giải quyết sao?” Lục Đỉnh Nguyên không khỏi nhíu mày.

“Chết mấy huynh đệ.” Hạ Thiên vừa trả lời vừa ngăn cản Tiểu Hà Tử ba chân bốn cẳng giãy dụa lung tung. “Nếu như ngươi không đi, thì ta đi, không sao cả. Chính là lần này người mua muốn gặp lão bản sau màn, Lục thúc nói kinh thương phải ưu tiên chữ tín, cho nên kêu ta đến hỏi ngươi một chút.”

“Khách hàng lâu năm sao?” Lục Đỉnh Nguyên không khỏi kỳ quái.

Hạ Thiên lắc đầu, “Tình huống cụ thể ta cũng không quá rõ ràng.”


Lục Đỉnh Nguyên suy nghĩ một chút, nắm tay Hàn Lượng hỏi: “Ngươi muốn đi ra ngoài một chút không?”

Ánh mắt Hàn Lương sáng lên, đi vào cổ đại cũng đã nhiều ngày, trừ bỏ Nghiễm Hàn cung này hắn còn chưa có đi đến nơi khác, càng đừng nói đến cả Nghiễm Hàn cung hắn còn chưa đi hết, làm sao hắn không muốn đi ra ngoài xem cơ chứ?

Dù vậy, Hàn Lượng vẫn không lên tiếng, chỉ mỉm cười. Lúc này Lục Đỉnh Nguyên đang thảo luận công vụ, ở loại thời điểm này hắn không thể nói chen vào, vô luận phía sau làm như thế nào thì trước mặt người khác hắn vẫn sẽ giữ thể diện cho y.

Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng một lúc lâu, nói: “Ta hiểu.” Quay đầu hướng Hạ Thiên, “Nói cho Lục thúc, nói ta sẽ chuẩn bị, ngày mai ra cung, đại khái buổi trưa sẽ đến.”

“Hảo! ta đây đi trước.” Hạ Thiên tóm lấy tay Tiểu Hà Tử, “Tiểu Hà Tử cho ta mượn.” Nói xong cũng không chờ xem Lục Đỉnh nguyên có đáp ứng hay không liền đã kéo Tiểu Hà Tử ra ngoài.

“Chủ tử, cứu ta, chủ tử…” Tiểu Hà Tử vừa giãy dụa vừa ngoái đầu lại, một bộ biểu tình như sắp đến quỷ môn quan.

Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu cười khẽ, cái gì cũng không nói. Nếu trước kia y không hiểu, ít nhất sau khi có quan hệ cùng Hàn Lượng, y đã có thể hiểu, loại tình cảm mà Hạ Thiên dành cho Tiểu Hà Tử. Chính là, tại sao Hạ Thiên lại coi trọng Tiểu Hà Tử? Cũng may Lục Đỉnh Nguyên không phải người quan tâm quá mức, chỉ bất động xem biến mà lười truy cứu.

Ngày thứ hai, Lục Đỉnh Nguyên mang Hàn Lượng, Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử đi ra cung.

Ra khỏi cung, Hàn Lượng mới phát hiện, nguyên lai bốn phía Nghiễm Hàn cung đều là núi, đúng là tọa lạc bên trong một sơn cốc. Cũng mới hiểu được, vì sao Tiểu Hà Tử đem một ngoại bào của Lục Đỉnh Nguyên đưa cho hắn dặn hắn mang theo, nguyên lai bên ngoài sơn cốc thời tiết đã là mùa đông, bên trong sơn cốc kia đúng là bốn mùa như xuân.

Ba người một đường chậm rãi đi tới, giống như du sơn ngoạn thủy bình thường, sắp trưa vẫn còn chưa ra khỏi núi.


“Chủ tử, đã gần đến ngọ, sợ Lục tổng quản đã chờ đến nóng nảy.” Lục thúc chính là đại tổng quản của Lục gia trang, trừ Hạ Thiên, Tiểu Hà Tử không lớn không nhỏ cùng Lục Đỉnh Nguyên gọi hắn là Lục thúc, những người khác đều gọi hắn là Lục tổng quản.

“Ân.” Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, phía trước đi dạo thật ra là vì bồi Hàn Lượng, nhìn hắn hưng trí bừng bừng, làm cho y cũng vô cùng vui vẻ. Mà thời gian lại bức bách, quả thật không thể làm cho Lục thúc đợi lâu, nếu cứ như vậy mà đi, chỉ sợ đến tối cũng không thể đến được Lục gia trang. Thế là ôm lấy thắt lưng Hàn Lượng, khẽ quát một tiếng “Chúng ta đi”, liền tung người phi thân mà đi.

Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử cũng không nói nhiều, phi thân đuổi theo sau.

Không đến nửa canh giờ, ba người đã đến bên ngoài Lục gia trang. Chậm lại bước chân, mọi người nhìn thấy Hạ Thiên đã đứng chờ ở cửa.

Hàn Lượng thẳng đến khi Lục Đỉnh Nguyên buông hắn ra vẫn lâng lâng như cũ. Nguyên lai, đây là cảm giác bay lên! Công phu của Trung Quốc cổ đại quả nhiên thần kỳ! Hàn Lượng không khỏi âm thầm tán thán.

“Các ngươi đã đến a!” Hạ Thiên chào đón, nhìn đến Hàn Lượng hơi có chút sửng sốt.


“Lục thúc đâu?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi.

“Đang chuẩn bị cơm bên trong! Chờ các ngươi đến khiến ta đói muốn chết.” Công phu kêu gào của Hạ Thiên không hề thua kém Tiểu Hà Tử.

Lục Đỉnh Nguyên ngẩn người, hỏi: “Gia tịch yến hội?”

“Gia tịch! Biết Phi Ảnh nhất định sẽ theo ngươi tới.” Nhìn trái phải xung quanh một chút, Hạ Thiên vẫn không thấy được bóng dáng của Phi Ảnh.

Vừa tiến vào trong phạm vi tầm mắt của mọi người, Phi Ảnh liền không đi theo phía sau Lục Đỉnh Nguyên nữa, mà là ẩn thân đi.

“Vậy là tốt rồi.” Có người ngoài ở, Phi Ảnh vì không muốn bại lộ cũng không hiện thân, tổng cũng không thể nhịn đói, nhìn bọn họ ăn thịt cá, hắn lại một mình ở trong góc cắn bánh bao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui