Thị Ngược Thành Tính

Ban đêm, Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh tề tụ ở trong phòng ngủ của Lục Đỉnh Nguyên.

“Đã tìm được phương pháp sử dụng chưa?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi Tiểu Hà Tử.

“Tiểu Hà Tử cảm thấy chỉ có thể có hai phương pháp có phải làm: một là trực tiếp dùng, loại khác là thông qua thuốc dẫn, lại dùng nhiều loại thảo dược ôn hòa dùng để chế phục liệt hỏa.”

“Chúng ta thử loại thứ nhất.” Lục Đỉnh Nguyên đem máu hoàng đế giao cho Tiểu Hà Tử.

Tiểu Hà Tử thật cẩn thận đổ ra khoảng nửa ly, đưa cho Phi Ảnh, Phi Ảnh dùng nội lực để làm nóng lên mới giao cho Lục Đỉnh Nguyên dùng.

Lục Đỉnh Nguyên ngồi ở trên giường, uống hết ly máu xuống mới vận công thúc dục dược hiệu, Vừa lúc mới bắt đầu vận công, đan điền liền một mảnh ấm áp làm cho Lục Đỉnh Nguyên vui mừng quá đỗi nghĩ đến cuối cùng có thể giải độc Lãnh Ngưng Hương, nhưng đến lúc vận hành chân khí, càng chạy càng hàn, còn chưa đi được một tiểu chu thiên thì Lục Đỉnh Nguyên liền phun ra một ngụm máu.

“Chủ tử!”

“Chủ tử!” Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử một trước một sau lao lại, đỡ lấy Lục Đỉnh Nguyên sắp ngã xuống.

Tiểu Hà Tử vội vã bắt mạch cho Lục Đỉnh Nguyên, sau đó sắc mặt ngưng trọng hướng hai người lắc đầu.

Lục Đỉnh Nguyên âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng ổn định thân mình, rồi mới dùng thanh âm vững vàng nói: “Tiểu Hà Tử, sử dụng phương pháp thứ hai.”


“Chủ tử, phối dược cần tốn chút thời gian.” Tiểu Hà Tử nói, “Huống hồ, thân thể của ngài hôm nay cũng không thích hợp để thử lại.”

Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, ý bảo hai người lui ra.

Một đêm vô sự.

Đêm thứ hai, Tiểu Hà Tử đem dược được chế tốt vào.

“Đều ở trong này?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi là máu hoàng đế.

Tiểu Hà Tử đi theo Lục Đỉnh Nguyên cũng đã nhiều năm, tự nhiên hiểu được chủ tử nhà mình hỏi cái gì. “Tiểu Hà Tử chỉ dùng một nửa, nếu như phương thuốc này không thành, Tiểu Hà Tử sẽ thử lại.”

Lục Đỉnh Nguyên gật đầu, không nói gì, một ngụm uống xuống, bắt đầu vận công.

Mới công phu một chén trà nhỏ, Lục Đỉnh Nguyên lại phun ra một ngụm máu, cả nửa người đều lạnh lẽo.

Đêm thứ ba, đêm thứ bốn, đêm thứ năm, Tiểu Hà Tử vắt hết óc ra suy nghĩ, ngay cả máu đồng tử, màu gà trống đều dùng tới, lại vẫn không thấy hiệu quả. Mà trong thời gian năm ngày, Lục Đỉnh Nguyên đã muốn gầy một vòng lớn, lại đến lần thử nghiệm cuối cùng liền trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Phi Ảnh một phen tiếp được thân thể yếu nhược của Lục Đỉnh Nguyên, lại cảm thấy người trong lòng toàn thân lạnh lẽo.

“Sao lại như vậy? Ngươi thử lại phương pháp khác đi.” Phi Ảnh nhíu mày vội giữ chặt lấy Tiểu Hà Tử mà la lên.


“Đã không còn máu hoàng đế.” Tiểu Hà Tử một bộ tùy thời đều có thể khóc đi ra.

“Ta lại đi lấy!” Phi Ảnh buông Lục Đỉnh Nguyên chuẩn bị lao ra ngoài.

“Vô dụng!” Tiểu Hà Tử hô to, lệ cũng ồ ạt chảy ra, “Chủ tử đã muốn không chịu nổi, y chịu không nổi.”

“……..” Phi Ảnh cứng ngắc thân mình, sau một lúc lâu mới phun ra một câu, “Đều là do ta vô dụng.”

“Không, không phải do ngươi, là ta vô dụng, ta cư nhiên không giải được độc cho chủ tử.” Tiểu Hà Tử rốt cuộc nhịn không được, ô ô khóc ra tiếng.

“Ta còn chưa chết đâu, các ngươi muốn cả thiên hạ đều biết chuyện sao?” Lục Đỉnh Nguyên rốt cuộc vẫn là một người phi thường, chỉ trong chốc lát liền tỉnh lại, nhìn đến Tiểu Hà Tử khóc đến lê hoa đái vũ, Phi Ảnh cũng một bộ dáng cực kì bi thương, không khỏi mở miệng trách cứ.

“Chủ tử, thuộc hạ sai lầm rồi.”

“Chủ tử, nô tài biết sai rồi.”

Tuy rằng Lục Đỉnh Nguyên mở miệng răn dạy với khẩu khí suy yếu, tuy rằng Lục Đỉnh Nguyên thân thể hao gầy, sắc mặt tái nhợt, một bộ ốm yếu, nhưng Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử vẫn là lập tức quỳ xuống nhận sai.


“Đều đứng lên đi. Các ngươi không có sai, có lẽ là do ta làm hại võ lâm lâu ngày, ông trời phái người đến phạt ta, cùng các ngươi có quan hệ gì đâu?” Lục Đỉnh Nguyên miễn cưỡng ngồi dậy, chậm rãi thấp giọng nói.

“Chủ tử không có sai, thuộc hạ [nô tài] nhất định sẽ tìm được biện pháp cứu ngài.” Phi Ảnh cùng Tiểu Hà Tử cơ hồ là đồng thanh nói, Tiểu Hà Tử lại nước mắt nước mũi tèm lem.

“Nam nhi đại trượng phu, chết thì chết, chẳng lẽ còn sợ hãi?” Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, “Nhanh đem biểu tình của các ngươi thu lại cho ta.”

“Các ngươi đã chiếu cố ta nhiều ngày đêm như vậy cũng đã mệt mỏi, đều đi xuống đi.” Lục Đỉnh Nguyên mỏi mệt nói.

“Chủ tử!”

“Chủ tử?”

“Đi thôi!” Lục Đỉnh Nguyên kiên quyết, hai người cũng chỉ có thể phục tùng.

Sau khi hai người rời đi, Lục Đỉnh Nguyên lại không thể nào ngủ được, Nhất là do cơn lạnh do Lãnh Ngưng Hương xâm nhập vào thân thể, độc đến cả *** thần thể xác đều lạnh lẽo, nhị là do mấy ngày hôm nay không gặp được Hàn Lượng, nay xác thực đã nản lòng thoái chí, nghĩ đến không phải là tìm một cái góc để hối hận mà là muốn tìm Hàn Lượng tận tình đi hết những đoạn ngày cuối cùng này.

Nghĩ đến đây liền không thể nào nằm được nữa. Đến nửa đêm, Lục Đỉnh Nguyên liền đứng dậy đạp nguyệt mà đi, tránh khỏi thị vệ gác đêm, không kinh động bất cứ kẻ nào mà đi đến phòng Hàn Lượng.

Làm cho người ta không nghĩ tới là, Hàn lượng cũng không có ngủ, đang ngồi trên bàn dựa vào ánh nến để đọc sách.

“Ngươi có hứng thú với sách thuốc?” Lục Đỉnh Nguyên phiêu mắt liếc một cái liền biết Hàn Lượng đang đọc cái gì.


“Sao ngươi lại đến đây?” Hàn Lượng ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.

“Ai đánh ngươi?” Lục Đỉnh Nguyên ngay lúc Hàn Lượng ngẩng đầu liền thấy được cằm của Hàn Lượng một mảng xanh tím, khóe môi cũng sưng, hiển nhiên là bị người đánh.

Hàn Lượng cầm lấy ngón tay đang chạm vào cằm hắn của Lục Đỉnh Nguyên, cũng nhíu mày, “Sao ngươi lại lạnh như vậy?” Mặc dù là đi lâu trong đêm cũng tuyệt không lạnh đến loại trình độ này, huống chi rõ ràng Lục Đỉnh Nguyên không gặp mấy ngày đã tiều tụy đi rất nhiều.

“Ngươi trả lời vấn đề của ta trước đã.” Lục Đỉnh Nguyên rốt cuộc vẫn là một người chủ nhân, không chấp nhận người khác lảng tránh câu hỏi của y.

“Ta được sủng, bị người ghen tị không phải chuyện bình thường sao?” Hàn Lượng cười tà, đánh đường vòng hiển nhiên là không muốn trả lời.

Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày, bất động không nói, hiển nhiên là không vừa lòng với câu trả lời của Hàn Lượng.

Hàn Lượng có biện pháp của mình để dời đi lực chú ý của y. Chỉ thấy hắn vung tay làm tắt nến, nương theo ánh trăng hôn lên bờ môi tái nhợt của Lục Đỉnh Nguyên. “Nói, có nhớ ta hay không?” Kỳ thất hắn cũng biết Lục Đỉnh Nguyên mấy ngày nay hẳn là có việc gì đó, hắn nói như vậy bất quá là ám chỉ Lục Đỉnh Nguyên, ngươi không nói cho ta biết ta không hỏi, ta không muốn nói ngươi cũng không cần truy cứu.

Trước khi Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng hôn không cảm thấy có bao nhiêu nhớ hắn, nhưng ngay khi Hàn Lượng chạm vào y, y liền muốn ngừng mà không được, toàn thân trong nháy mắt liền nóng lên, ngay cả cái lạnh do trúng Lãnh Ngưng Hương cũng không quá nan kham.

Thế là y chủ động vòng hai tay qua cổ Hàn Lượng làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc, “Dùng sức chút.”

Hàn Lượng tự nhiên là biết y muốn cái gì, bắt đầu tàn sát bừa bãi trên mặt trên cổ của Lục Đỉnh Nguyên, Có lẽ là do quán tính, hai người hôn hôn liền lăn đến trên giường. Nhưng mức độ gầy yếu của Lục Đỉnh Nguyên đánh thức Hàn Lượng. Hắn không thể tin được thân thể làm cho hắn vô cùng vừa lòng mới mấy ngày không thấy đã trở nên tái nhợt băng hàn như vậy, mặc dù đã rơi vào thời khắc động tình vẫn tản mát ra hàn khí. Nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên đã rơi vào ***, hắn biết y muốn, nhưng với kinh nghiệm làm nghề y nhiều năm, hắn biết y không chịu nổi.

Hàn Lượng áp chế thân hình không ngừng vặn vẹo của Lục Đỉnh Nguyên, một tay dùng sức xoa bóp hạ thể của y, một tay hung hăng cào ra mấy đạo vết máu trên lưng của y, nghe y hừ kêu liền cắn xuống. Lục Đỉnh Nguyên trong tay hắn nhanh chóng băn hai lần liền té xỉu vào trong lòng của hắn mà trầm trầm ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui