Thị Ngược Thành Tính

“Lần sau còn dám ăn mặc như vậy liền ra cửa, coi chừng ta đánh nát mông của ngươi.” Hàn Lượng ngoài miệng nói hung ác, lực đạo trên tay cũng không giảm, “Ba ba” liền là hai chưởng đánh vào trên phần mông treo ở bên ngoài của Lục Đỉnh Nguyên.

Lục Đỉnh Nguyên đem tiếng hừ nhẹ chôn vào trong bả vai của Hàn Lượng, chưa từng ở trước mặt người khác cùng Hàn Lượng thân mật như vậy, Lục Đỉnh Nguyên xấu hổ đến mức ngay cả cổ đều đỏ. Nhưng ở mặt khác, trong lòng lại có chút vui sướng lạ thường khi Toàn Hữu Câu nhìn thấy y cùng Hàn Lượng thân mật như vậy không biết trong lòng có cảm giác gì? Nhưng Lục Đỉnh Nguyên cũng không rảnh rỗi nghĩ nhiều, toàn bộ tâm tư đều bị lời nói kế tiếp của Hàn Lượng hút đi.

“Toàn Hữu Câu, ngươi nghĩ rằng ngay từ đầu ta đã muốn bò lên giường của ngươi sao? Còn không phải đều là do ngươi tự tìm.”


“Có ý gì?” Khi Toàn Hữu Câu nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên đi vào, cũng đã giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Hắn không đoán được Lục Đỉnh Nguyên sẽ theo tới, càng không phát hiện y ở ngay ngoài cửa nghe lén, trong nháy mắt hắn nhìn thấy Hàn Lượng, liền cái gì cũng quên mất. Vừa nghĩ tới hắn đã bị Lục Đỉnh Nguyên làm hại thua đến mức này, y lại vẫn không cho hắn cùng Hàn Lượng ở chung nhiều một chút, Toàn Hữu Câu liền hận không thể thoát khỏi xích sắt nhào qua xé nát Lục Đỉnh Nguyên! Lại thấy Hàn Lượng thế nhưng đối y yêu thương như vậy, trong lòng Toàn Hữu Câu không biết đã đánh nghiêng mấy hũ dấm chua. Cố tình Hàn Lượng lại vào lúc này cho Lục Đỉnh Nguyên hai bàn tay kia, phải biết rằng, mỗi lần Hàn Lượng cùng hắn có sinh hoạt vợ chồng, cũng đều bắt đầu từ đánh vào mông hắn. Toàn Hữu Câu nháy mắt thân thể run rẩy, cũng không biết là bị tức, hay bị Hàn Lượng dạy dỗ lâu ngày nên thân thể sinh ra phản xạ có điều kiện. Sau đó khi hai chữ “tự tìm” từ trong miệng Hàn Lượng bay ra, Toàn Hữu Câu nháy mắt lý trí hoàn toàn biến mất, rống lên.

“Có ý gì? Ngay từ đầu ta chỉ là muốn đến gần ngươi, làm thân tín bên cạnh ngươi là được, khi phản bội ngươi, tự nhiên có thể làm cho ngươi tâm thần không yên, liền không rảnh rỗi cân nhắc những chuyện hại tới Đỉnh Nguyên, ai ngờ tới ngươi lại câu dẫn ta lên giường của ngươi?” Hàn Lượng cảm giác được Lục Đỉnh Nguyên trong ngực mình có chút cứng ngắc, tự nhiên hiểu được là chuyện gì làm cho y khổ sở, liền siết chặt hai tay, đem người ôm chặt thêm một chút.

“Ta không có! Là ngươi, là ngươi ngày đó ở trong kỹ quán, nói những tiểu quan này quá mức mềm mại, còn không chịu nổi ép buộc bằng nữ tử, muốn tìm cũng phải tìm võ công cao thân thể lại rắn chắc mới đủ hương vị!” Toàn Hữu Câu chỉ Hàn Lượng kêu gào.

“Cho nên ngươi liền cho rằng ta đang ám chỉ ngươi?” Hàn Lượng cười nhạo ra tiếng, “Biết ta sau đó vì cái gì thay đổi tâm tư, thuận theo ý ngươi cùng ngươi quấn thành một đoàn sao?”


“Vì cái gì?” Câu hỏi này cũng không phải do Toàn Hữu Câu đưa ra, mà là do Lục Đỉnh Nguyên mới từ trong ngực Hàn Lượng ngẩng đầu lên hỏi. Đối với điểm mày, y thật sự muốn biết, rốt cục là cái gì lại làm cho Hàn Lượng chịu leo lên giường Toàn Hữu Câu.

Hàn Lượng từ trong ngực lấy ra một vật, thứ này Toàn Hữu Câu cùng Lục Đỉnh Nguyên đều vô cùng quen thuộc.

Đó là một chuỗi hạt do các viên ngọc lớn nhỏ khác nhao tạo thành, lớn nhất cỡ trứng vịt, nhỏ nhất còn không bằng trứng bồ câu, là Toàn Hữu Câu từ sau đại hội luận võ có được. Do chất ngọc trân quý, hình thức kỳ lạ, thường xuyên được hắn cầm trong tay thưởng thức, sau đó ở kĩ quán trở thành lễ gặp mặt tặng cho Hàn Lượng – người từng giúp hắn giải vây hai lần.


Khi Lục Đỉnh Nguyên nhìn đến vật kia nháy mắt hai gò má đỏ bừng. Đây, đây là…Lục Đỉnh Nguyên nhìn về phía Hàn Lượng.

Hàn Lượng gật gật đầu, nhìn về phía Toàn Hữu Câu, “Ngươi nhất định không thể đoán được, vật này là do ta tự tay làm, Đỉnh Nguyên luôn mang theo bên người, sau đó mất đi trong đại hội luận võ. Ngươi lại cho là vật quý hiếm mà tặng cho ta!” Hàn Lượng châm chọc cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui