Đợi Hàn Lượng đi rồi, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi hư không. Bỗng nhiên hồi tưởng, thế nhưng không nhớ nổi trước kia lúc mình không có Hàn Lượng là sống thế nào?
Luyện công, luyện công! Lục Đỉnh Nguyên vẫy vẫy đầu, tự nói với mình.
Từ nay về sau ngày cứ như vậy mà trôi đi, Hàn Lượng trở về mấy ngày, rời đi mấy ngày. Nhưng ngày rời đi càng lúc càng dài. Từ đi bảy ngày, đến đi chín ngày, sau đó là mười ngày, tháng gần đây thậm chí có nửa tháng không xuất hiện ở trong Nghiễm Hàn Cung.
Lục Đỉnh Nguyên tựa hồ cũng đã quen loại ngày như vậy, lúc Hàn Lượng không ở cả ngày chỉ ăn dược thiện và luyện công, Hàn Lượng trở lại cải thiện mấy ngày thức ăn cho y, trừ thời gian hai người lăn giường ôm ấp, phần lớn thời gian vẫn là luyện công. Phần lớn việc trong Nghiễm Hàn Cung là do Đông Ly xử lý, có việc không xử lý được, cũng là chờ Hàn Lượng trở về hỏi Hàn Lượng, trên cơ bản Lục Đỉnh Nguyên đã không quản chuyện. Không phải các cung không bẩm báo cho Lục Đỉnh Nguyên, mà là phần lớn thời gian mọi người không gặp được y. Thử hỏi một người dành 10/12 canh giờ một ngày ở trong mật thất luyện công, ngươi làm sao để gặp được y? Y có thể xuất hiện ăn cơm đi ngủ đã làm cho bốn hộ pháp cảm động đến rơi nước mắt.
Cho nên một ngày này, khi Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên nổi hứng đến hậu phòng của Tụ Sự Đường, tìm đọc tình hình gần đây của giang hô do Thu cung vơ vét tới, không chỉ dọa sợ Thu Vân đang ở ca trực, ngay cả Tiểu Hà Tử đến đưa cơm cũng bị Lục Đỉnh Nguyên dọa đến.”Chủ tử, ngươi muốn ăn cơm ở đây a?”
“Dọn đi, chờ ta xem xong cuốn này liền đi qua ăn.” Lục Đỉnh Nguyên ngay cả đầu cũng không nâng.
“Có chuyện gì quan trọng cần ngài tự mình hỏi tới sao?” Tiểu Hà Tử tò mò.
“Sao vậy, Nghiễm Hàn Cung thay đổi người đứng đầu? Ta xem một cuốn tình báo còn phải cần người cho phép sao?” Lục Đỉnh Nguyên liếc Tiểu Hà Tử một cái.
Thấy bên môi Lục Đỉnh Nguyên là một tia cười nhạt, biết Lục Đỉnh Nguyên là đang đùa hắn, Tiểu Hà Tử cũng không sợ, chỉ nghịch ngợm nói, “Coi ngài nói, ta sao dám a? Ta còn đợi ngài làm chỗ dựa cho ta đâu! Nếu ngày không quản nữa, ta còn có gì ăn a?”
Lục Đỉnh Nguyên buông hồ sơ, bước lại ngồi xuống, “Liền ngươi biết nói xạ, ngươi còn sợ không có gì ăn? Sao, Hạ Thiên không cho ngươi ăn no?”
“Chủ tử!” Tiểu Hà Tử nhất thời mặt đỏ bừng, không nghĩ tới Lục Đỉnh Nguyên sẽ ở trước mặt người của Thu Cung lấy việc này ra trêu chọc hắn.
“Được rồi, nói việc đứng đắn.” Lục Đỉnh Nguyên vừa ăn vừa gọi Tiểu Hà Tử ngồi xuống. “Ta từ trên tình báo của Thu Cung thấy một vài chuyện khó lường đâu! Việc này, ngươi biết bao nhiêu?”
“Việc…việc gì? Chuyện trên giang hồ, sao ta biết được? Ngươi hẳn là hỏi Thu Ảnh mới đúng.” Tiểu Hà Tử ngồi ghế còn chưa nóng đít, đã có chút ngồi không yên.
Quả nhiên, những người này có việc gạt y. “Ta có nói là việc trên giang hồ sao? Chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không biết sao? Ngươi không phải thích nhất ở trong cung nghe ngóng mấy loại chuyện này sao?”
“Trong cung? Trong cung có chuyện lớn gì sao?” Tiểu Hà Tử rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Lục Đỉnh Nguyên liếc mắt nhìn Tiểu Hà Tử một cái, “Ngươi cũng không biết, ta cần ngươi có ích lợi gì?”
“Chủ tử…” Tiểu Hà Tử chơi xấu, Lục Đỉnh Nguyên không để ý tới hắn, chỉ lo ăn xong.
Đợi ăn xong cơm, Lục Đỉnh Nguyên nghĩ đến Phi Ảnh hẳn là đã về thay ca, vừa lúc có chuyện hỏi hắn, liền lững thững quay về đình viện của mình, ngay lúc vừa sắp vào viện liền chợt nghe tới tiếng đánh nhau, kèm theo tiếng khắc khẩu.
Ai dám ở trong viện đánh nhau? Khoan đã, thanh âm kia sao nghe giống như Lượng?
Nghe ra thanh âm của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên không dám đến gần, ở xa lắng nghe, với công lực hiện tại của Hàn Lượng, có thể dễ dàng phát hiện y đã đến, y vẫn là đừng quá đến gần sẽ tốt hơn.
“Ta không có làm việc có lỗi với Đỉnh Nguyên.” Thanh âm của Hàn Lượng vẫn lãnh đạm như ngày thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...