Hàn Lượng cũng không biết Lục Đỉnh Nguyên lại có một mặt trẻ con như vậy, thật có thể điên thật có thể chơi. Hắn chưa từng đi dạo hội chùa, cho dù là ở hiện đại cũng không có Cũng không đốt pháo Quán ven đường thì đã từng ghé ăn, nhưng chưa từng ăn mứt quả. Kết quả lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác người chen người, người ép người của hội chùa, cho dù hắn dùng nội lực không dấu vết bức lui một chút đám đông bên cạnh, cũng không thể không kéo Lục Đỉnh Nguyên vào trong lòng mới có thể phòng ngừa hai người đi lạc. Sau đó phát triển thành hắn cùng Lục Đỉnh Nguyên cắn một chuỗi mứt quả, chóp mũi chạm chóp mũi ăn món bột mì nấu đặc Đợi đến buổi tối, còn bị Lục Đỉnh Nguyên mạnh mẽ kéo đi đốt một xe pháo. Nhìn Lục Đỉnh Nguyên lúc đốt pháo giống như đứa nhỏ ở trong ngực mình lại gọi lại cười, Hàn Lượng lần đầu tiên cảm thấy, kỳ thật năm mới cũng không nhàm chán cùng vô nghĩa. Đến lúc hai người ném tuyết mệt mõi ngã vào trong tuyết, tay nắm tay ngửa mặt nhận bông tuyết cùng ánh mặt trời an ủi, Lục Đỉnh Nguyên nói: Có ngươi ở thật tốt. Rồi mới vì câu nói không tính là lời tâm tình này, Hàn Lượng khiêng Lục Đỉnh Nguyên vào trong mật thất ước chừng làm ba ngày ba đêm.
Chờ tới lúc Lục Đỉnh Nguyên thanh tỉnh đi ra mật thất, ngày Tết cơ bản cũng đã hết, hai ngày nữa là ngày rằm.
“Lượng đâu?” Lục Đỉnh Nguyên vừa ra khỏi cửa cũng chỉ nhìn thấy Tiểu Hà Tử.
Tiểu Hà Tử vẻ mắt “chỉ biết ngươi sẽ hỏi như vậy”, “Bị Thu Ảnh kêu đi rồi, đại khái là ở Tụ Sự Đường đi!”
Lục Đỉnh Nguyên vốn đang muốn hỏi thêm một chút, lại bị mùi vị trong miệng làm cho suýt nữa ói ra. “Đây là thứ gì?”
“Cháo thuốc.”
“Đem đi.” Lục Đỉnh Nguyên nhíu mày, ghét bỏ đẩy ra.
“Hàn công tử cố ý dặn ta nấu cho ngài.” Tiểu Hà Tử không động, nhàn nhạt đáp một câu.
Lục Đỉnh Nguyên nhìn Tiểu Hà Tử, lại nhìn xem chén cháo còn bốc hơi trước mặt. Kỳ thật cũng không quá khó uống, chỉ là mùi thuốc Đông y hơi nồng chút. Lại nâng mắt nhìn Tiểu Hà Tử.
Tiểu Hà Tử rành mạch nhìn thấy trong mắt chủ tử nhà hắn viết: Thật là Lượng bảo ngươi mang đến? Thế là Tiểu Hà Tử rất nể tình mà hung hăng gật đầu.
Lục Đỉnh Nguyên chậm rãi kéo chén cháo mới đẩy ra về, cúi đầu, bắt đầu từng ngụm từng ngụm ăn. Tuy rằng vẻ mặt không thể nói rõ là hưởng thụ hay thống khổ, nhưng rốt cục vẫn là một ngụm không dừng ăn hết đồ vật trong chén.
Chờ đến lúc ăn xong, Lục Đỉnh Nguyên mới nhớ ra hỏi đến, “Đây là thuốc trị cái gì?”
“Còn có thể là cái gì, giúp ngày bồi bổ, khôi phục công lực.” Tiểu Hà Tử vừa trả lời vừa đem thức ăn trong hộp chứa đồ ăn bày ra bàn, đúng là tràn đầy một bàn dược thiện.
“….” Lục Đỉnh Nguyên mở to mắt, “Này sẽ không là…”
“Là bữa trưa của ngài, hơn nữa Hàn công tử dẵn dò, phải ăn hết toàn bộ.” Tiểu Hà Tử mặt không có biểu tình, trên thực tế trong bụng đã muốn cười đến sắp xốc hông.
Kết quả chờ Hàn Lượng trở lại, Lục Đỉnh Nguyên vẫn còn đang cùng bàn dược thiện kia phấn đấu.
“Đây là cơm trưa hay cơm tối?” Hàn Lượng hỏi.
“Cơm trưa?” Tiểu Hà Tử đáp.
“Cái gì? Ngươi ăn từ trưa đến bây giờ? Suốt hai canh giờ?” Hàn Lượng trố mắt.
Lục Đỉnh Nguyên phồng má, vẻ mặt ủy khuất, lại bởi vì miệng bị thực vật nhét đầy mà không thể nói một câu.
“Thật sự ăn không vô thì thôi.” Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên thật sự ăn không vô liền cúi người há miệng đem đồ vật trong miệng của y nhận lấy. “Cũng không phải quá khó ăn a!” Nói, lại duỗi tay cầm lấy đôi đũa trong tay Lục Đỉnh Nguyên, bắt đầu ăn mấy món ăn đã trở nên lạnh trên bàn.
Bị cướp đồ ăn trong miệng, Lục Đỉnh Nguyên là mặt đỏ bừng, Tiểu Hà Tử thì ở một bên kinh ngạc đến rớt cằm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...