Thị Ngược Thành Tính

“Cái này muốn cảm tạ thể chất chịu ngược trời sinh của ngươi a.” Hàn Lượng đối với người này ở phương diện tính một mảnh trống rỗng, vừa vui sướng lại sợ hãi, nếu lúc trước…Sợ là hắn đã không nhìn thấy y. “Dục vọng, hoặc những điều tương tự, là nội khí có thể tăng phúc cho thân thể, giống như lúc cao trào khi làm tình, thường thường nam tử càng làm càng nóng, nữ tử lại là càng làm càng lạnh. Mỗi lần ngươi đi ra ngoài mang thương trở về, kỳ thật là thỏa mãn dục vọng của thân thể, dưới tình huống dục vọng cao trào, dương khí tăng lên, cộng thêm ngươi *** khí thủ mà chưa tiết, hoàn toàn là biên độ lớn nhất mà tẩm bổ dương khí, cho nên mới có thể làm cho ngươi lại chống đỡ thêm một trận.”

“Dựa theo lời của ngươi, ta vốn phải đã sớm đi đời nhà ma?”

“Đây là điều khiến ta sợ hãi.” Hàn Lượng ôm chặt Lục Đỉnh Nguyên, “Cảm tạ thể chất chịu ngược của ngươi, cảm tạ người làm cho ngươi phát hiện thể chất của mình. Thân thể con người có công năng tự bảo hộ mình, cho nên khi dương khí trong người ngươi yếu xuống, mới có thể sinh ra dục vọng khó có thể áp chế. Nhưng nếu như ngươi không có thể chất chịu ngược, người bình thường không thể thỏa mãn ngươi, nếu không ngươi có thể sẽ tùy tiện tìm một nữ tử hoặc tiểu quan đi làm tình, nhưng tình ái bình thường là sẽ không cung cấp nam dương cho ngươi, mà *** khí tiết ra, chỉ có thể làm cho nam dương của ngươi hao tổn nhanh hơn mà thôi.”

“Nga? Vậy phương pháp gì mới có thể bổ dương khí cho ta?” Lục Đỉnh Nguyên tò mò.

“Hắc hắc,” Nói tới đây, Hàn Lượng vừa cười vừa lộ ra vẻ mặt mèo ăn vụng, “Rất đơn giản, chính là đem dịch thể đổ vào trong thân thể của ngươi, vô luận là cái miệng bên trên hay là bên dưới.”


Lục Đỉnh Nguyên ngẩn ra, cuối cùng cũng hiểu được vì sao chính mình lại thích ăn thứ kia của Hàn Lượng như vậy, thì ra không chỉ là vì đó đã từng là giải dược của y, có ý nghĩa đặc biệt với y, còn bởi vì, thân thể của y khát cầu nó.

“Ngươi đừng cười như vậy.” Lục Đỉnh Nguyên đem mặt vùi vào trong ngực Hàn Lượng, thật sự ngượng ngùng nhìn hắn.

“Tốt lắm,” Hàn Lượng vỗ vỗ Lục Đỉnh Nguyên, “Mấy ngày nay ta cũng đã đút no ngươi, vừa lúc ngươi nhân cơ hội này luyện công, cảm nhận một chút lời của ta nói có phải thật sự hay không.”

“Vậy còn ngươi?” Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng có vẻ muốn rời đi.

“Ta đi ra ngoài thu xếp cái ăn cho chúng ta, dù sao thân thể no nhưng bụng còn đói.” Hàn Lượng ha ha cười, “Ngươi cũng đừng luyện quá lâu, nhớ một lát phải đi ra ăn cơm. Chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận lời của ta, buổi tối chúng ta lại tham khảo chuyện song tu.”

Nói đến song tu, Lục Đỉnh Nguyên liền đỏ mặt tới tai.

“Ngươi nghĩ gì đó!” Hàn Lượng búng vào trán của y, “Ta nói là luyện công.”

“Nga!” Lục Đỉnh Nguyên che trán, bày ra một bộ vâng lời. Chọc cho Hàn Lượng lại cắn y hai phát mới một mình đi ra cửa.

“Ai u tổ tông nha, cuối cùng cũng đi ra,” Hàn Lượng mới ra cửa phòng liền nghênh đón tiếng gào to của Tiểu Hà Tử, “Giờ đều đã là sáng mùng 4, chúng huynh đệ đều chờ gấp cả…” Tiểu Hà Tử đột nhiên phát hiện, sao thiếu một người? Lời đang muốn nói cũng nuốt xuống một nửa. “Chủ tử đâu? Sao chỉ có một mình ngươi đi ra?”


“Ngươi nói chúng huynh đệ chờ để làm gì?” Hàn Lượng hỏi.

“Chờ chúc Tết chủ tử a!” Tiểu Hà Tử vừa nói, vừa hướng bên trong vươn đầu, “Chủ tử đâu? Không phải là bị ngươi muốn chết đi?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

“Ai u!” Tiểu Hà Tử bị Hàn Lượng cùng Hạ Thiên mỗi người đánh một phát, Đông Ly cùng Phi Ảnh đều vẻ mặt hắc tuyến (==|||)

“Tiểu Hà Tử, ngươi càng ngày càng gan lớn a?” Hàn Lượng ngoài cười nhưng trong không cười.

“Hắc hắc, không dám không dám.” Tiểu Hà Tử cũng là đầu đầy mồ hôi, đều là do không khí vui mừng của năm mới còn chưa biến mất, làm cho hắn cũng bắt đầu không lớn không nhỏ.


“Hừ hừ…” Hàn Lượng chỉ là cười lạnh hai cái dọa dọa hắn rồi thôi, biết Hạ Thiên trở lại, tim của tiểu tử này cũng rơi xuống, liền bắt đầu nhảy nhót làm càn. “Đi chuẩn bị chút cái ăn, trong chốc lát chủ tử nhà ngươi đi ra muốn dùng, còn có, nói cho chúng huynh đệ ngày mai lại đến, hôm nay chủ tử nhà ngươi luyện công, không rảnh.”

“Chủ tử có thể vận công?” Mọi người đều vui vẻ.

“Hẳn là không thành vấn đề,” Hàn Lượng cũng vui vẻ. “Chờ một lát y đi ra nhìn xem hiệu quả mới biết được.”

“Vâng, chúng thuộc hạ cáo lui.” Đoàn người vô cùng vui vẻ mà rời đi.

“Đợi đã, các ngươi đi đi, Ảnh ở lại.” Hàn Lượng gọi Phi Ảnh lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui