Thị Ngược Thành Tính

Ở trong khái niệm của Hàn Lượng, cổ đại không có tivi, không có pháo mừng, cho dù là năm mới, cũng náo nhiệt không đến đâu, nhưng sự thật lại hoàn toàn cách xa suy đoán của hắn.

Cơm chiều, cũng chính là cơm tất niên, không hề là mỗi nhà tự nấu tự ăn, mà là mọi người trong Nghiễm Hàn cung tụ lại trong “Tụ Sự Đường” ăn cơm tập thể. Đương niên, Lục thúc cùng các gia đinh của Lục gia trang cũng đã ở dưới sự bày mưu đặt kế của Lục Đỉnh Nguyên, vào lúc chiều để cho Hạ Thiên mang tới – từ mười ngày trước các công nhân đã được cho nghỉ phép về nhà. Thế là, mấy trăm người tụ cùng một chỗ, cho dù Tụ Sự Đường không nhỏ, cũng khó mà chứa hết nhiều người như vậy. Vậy là bên ngoài đại sảnh viện đều là người, bày như là tiệc cơ động, nơi nơi là tiếng cụng rượu, mời rượu, cụng chén, chỉ là tiếng cụng rượu cũng là thiên kì bách quái, đa dạng chồng chất, khiến Hàn Lượng nhìn xem hoa cả mắt, càng đừng nói là từ giờ Dậu tiếng pháo chưa từng dừng lại. Từ lúc Hàn Lượng đến cổ đại, đã thật lâu không cảm nhận được bầu không khí nhiệt liệt như vậy, quả thực òn chật chội ồn ào hơn phòng cấp cứu mà hắn đã ở quen.

Đợi tới gần giờ Tý, một gánh kịch ca múa nối đuôi nhau mà vào, làm cho mọi người vốn đã chật chội lại phái chừa ra một khối đất ở trung ương, rồi mới ca ca, múa múa, xiếc ảo thuật, còn có một số người trực tiếp đi vào trong đám người ấp ấp ôm ôm…Cảnh này sao thấy quen quen? Hàn Lượng quay đầu nhìn Lục Đỉnh Nguyên.


Lục Đỉnh Nguyên nhìn Hàn Lượng cười khẽ, nắm tay Hàn Lượng, lặng lẽ từ trong phòng náo nhiệt lui ra ngoài.

Chờ về tới chủ viện của Lục Đỉnh Nguyên, lại phát hiện đám người Tiểu Hà Tử, Hạ Thiên, Phi Ảnh đã sớm đến. Giữa sân kê hai cái bàn, trên chiếc bàn hơi nhỏ chút bày đầy trái cây, rượu, điểm tâm, mà trên chiếc bàn lớn hơn, đúng là một đám sủi cảo mới được bao phân nửa.

“Chủ tử, các ngươi thật chậm nga!” Tiểu Hà Tử vừa Ya! Một tiếng vừa ngẩng đầu oán giận.

“Các ngươi sẽ không là tính đợi chúng ta bao sẵn rồi về ăn đó chứ?” Hạ Thiên cũng là tay đầy bột mì liếc xéo bọn họ.


“Cũng không biết là ai nói muốn tự tay làm sủi cảo cho người nào đó ăn, kết quả mệt nhọc là mấy người chúng ta…” Tiểu Hà Tử không lớn không nhỏ lấy ánh mắt liếc hấy Lục Đỉnh Nguyên, kết quả vừa quay đầu lại, lại phát hiện sủi cảo trong tay Hạ Thiên bị bao vô cùng thê thảm, “Ai nha, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, không phải bao như vậy, lát nữa cho vào nồi nhất định sẽ nứt ra a!”

Phi Ảnh chỉ cười, không nói chuyện, im lặng cẩn thận học việc chưa từng làm này.

Hàn Lượng từ trong lời nói của Tiểu Hà Tử lấy ra được manh mối, mở to mắt nhìn Lục Đỉnh Nguyên, lại duỗi tay có chút không tin mà chỉ vào mũi mình, “Ta?” Ý là, ngươi muốn tự tay bao cho ta ăn?


Mặt Lục Đỉnh Nguyên đỏ lên, buông tay Hàn Lượng ra, vén tay áo lên ồn ào, “Ta đến hỗ trợ, ta đến hỗ trợ.” Ở bên giếng rửa sạch tay, sau đó liền gia nhập cuộc chiến với nhât cùng bột. Có thể nghĩ, kết quả lại là một phen tay chân luống cuống, chọc cho Tiểu Hà Tử không ngừng hét lớn, cũng càng liên miên không dứt.

Không bao lâu, Đông Ly cũng đến, bên người còn đi theo một nữ tử, nghiễm nhiên là cô gái suýt nữa bị Hàn Lượng khi dễ ở Tụ Sự Đường, tuy rằng có chút thay đổi, nhưng Hàn Lượng vẫn nhận ra. Khó mà không nhận ra cho được, ai kêu người ta vừa thấy hắn liền một bộ sợ hãi vô cùng, mà Đông Ly cũng hung hăng dùng ánh mắt trừng hắn, hơn nữa cô gái này xem như người đầu tiên Hàn Lượng đối xử không quá thỏa đáng sau khi đến thời đại này, cho nên miễn cưỡng cũng coi như nhớ kỹ vài phần.

Tương đối với cô gái ngượng ngùng, Đông Ly là tùy tiện chẳng hề để ý, trực tiếp nói nhao nhao, “Loại việc này vẫn là giao cho nữ nhân chúng ta đi, mấy đại nam nhân các ngươi chỉ biết thêm phiền mà thôi.” Liền nắm tay cô gái, gia nhập vào hàng nghũ làm sủi cảo. Kết quả náo loạn nửa ngày, hai tay của Đông Ly đối với đánh giết vô cùng linh hoạt nhưng đối với loại chuyện này lại ngốc vụng đến vô cùng thê thảm, cuối cùng trọng trách vẫn chỉ dừng trên người Tiểu Hà Tử cùng cô gái mới đến kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui