Thị Ngược Thành Tính

Trong Nghiễm Hàn cung thêm hai người Phi Ảnh cùng Hạ Thiên liền giống như trở nên vô cùng náo nhiệt, cũng bắt đầu lộ ra không khí ngày Tết, hết thảy giống như không có gì biến hóa, lại vẫn có gì đó khác biệt. Cẩn thận cảm nhận sẽ phát hiện, Phi Ảnh không hề chỉ là bóng dáng, thân ảnh của hắn xuất hiện nhiều nơi trong Thu cung, không hề luôn xoay quanh Lục Đỉnh Nguyên Mà Hạ Thiên, cũng không lại đi Lục gia trang ở, chính thức vào ử Hạ viện trong Nghiễm Hàn Cung, thường thường xung quanh liền truyền ra tiếng thét chói tai rống giận của Hà đại tổng quản.

Mà Hàn Lượng nhiển nhiên chính là một trong những người cẩn thận kia.

“Ngươi không hỏi bọn họ đã xảy ra cái gì?” Ăn xong cơm trưa, Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên ở trong sân phơi nắng, xa xa, từng đợt thanh âm ồn ào truyền ra không khí đặc biệt của ngày Tết, mà chỗ này của bọn họ, là góc yên tĩnh duy nhất.

“Chuyện của Hạ Thiên ta có thể đoán được một ít, không phải kẻ thù cũ chính là việc nhà trong Thiên Ưng bang của hắn.” Lục Đỉnh Nguyên mị mắt hưởng thụ cảm giác lười biếng dưới ánh mặt trời, nhất là khi còn có Hàn Lượng ở kề bên.


“Thiên Ưng Bang?” Hàn Lượng híp mắt, nhớ lại ngày đó người làm Lục Đỉnh Nguyên bị thương.

“Ngươi không nhớ rõ? Ngày ấy ngươi hẳn là cũng gặp được.” Lục Đỉnh Nguyên nhĩ đến Hàn Lượng không có ấn tượng.

“Nhớ rõ, bộ dạng rất giống Hạ Thiên, nhưng khí chất kém rất nhiều.” Hắn sẽ không nhận lầm hai người, Hạ Thiên cho người ta cảm giác thực ánh mặt trời, mặc dù ngẫu nhiên có hơi trầm buồn, nhưng người ngày hôm đó lại quá mức âm trầm.

“Ân, bang chủ hiện tại của Thiên Ưng Bang là em trai sinh đôi của Hạ Thiên.” Lục Đỉnh Nguyên gật đầu.

“Hèn gì ngươi không cho Phi Ảnh giết hắn, là ngại với Hạ Thiên?”

“Xem như đi!” Lục Đỉnh Nguyên thở dài, chuyện của Hạ Thiên thật sự rất loạn, không phải một hai câu có thể nói rõ. “Còn Phi Ảnh, ta chỉ có thể khẳng định hắn là bị người khác mang đi, còn cái khác, ta cũng không đoán ra.”

“Nga? Khẳng định như vậy?” Hàn Lượng nhướng mày.


“Ừ, nếu Phi Ảnh tự mình rời đi, liền sẽ tuyệt đối không quay về. Nhưng mà…” Lục Đỉnh Nguyên trầm ngâm, “Lần này hắn trở về có chút hơi khác.”

“Ngươi cũng phát hiện?” Hàn Lượng hỏi.

“Ngươi cũng phát hiện?” Lục Đỉnh Nguyên quay đầu hỏi lại, y phát hiện không có gì kỳ quái, dù sao Phi Ảnh đi theo y nhiều năm như vậy, nhưng Hàn Lượng cũng phát hiện, vậy nói lên cái gì?

“Ha ha, hắn thế nhưng là tình địch của ta, sao có thể không chú ý nhiều một chút?” Hàn Lượng cười.


“Tình địch?” Lúc đầu Lục Đỉnh Nguyên đối với từ ngữ như vậy không phản ứng kịp, nghĩ ngĩ, lại nhìn vào đôi mắt cười đến sáng lên của Hàn Lượng, chậm rãi cũng hiểu được ý nghĩa. Mặt đỏ lên, quay đầu không nói nữa.

Nhưng về việc Phi Ảnh bị người bắt đi, quả thật khó có thể tưởng tượng. Rốt cục là ai bắt Phi Ảnh đi? Xuất phát từ nguyên nhân gì? Ai có bản sự lớn như vậy có thể từ hệ thống phòng vệ kín đáo của Nghiễm Hàn cung người không biết quỷ không hay mà mang một người đi? Hơn nữa còn là người bị thương nặng? Công phu của người này cao tới mức nào? Hơn nữa, vì sao Phi Ảnh khỏe mạnh lại trở về? Người bắt đi hắn dễ dàng thả người như vậy? Một đống nghi vấn, khiến Hàn Lượng vô cùng đau đầu, thế là nhẹ giọng gọi, “Đỉnh Nguyên…” Không động tĩnh.

“Đỉnh Nguyên?” Cúi đầu, lại phát hiện Lục Đỉnh Nguyên đã ở trong ngực của mình ngủ say.

“…” Hàn Lượng cười khẽ. Gần nhất thương thế của Lục Đỉnh Nguyên tuy rằng có chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn dễ dàng mệt mỏi như cũ. Ôm chặt người trong lòng, Hàn Lượng đứng dậy vào phòng. Hôm nay là trừ tịch, ngày mai là mùng 1 năm mới, đây là năm mới đầu tiên của hắn ở niên đại này, vì có Lục Đỉnh Nguyên làm bạn, làm cho hắn đối với hết thảy đều vô cùng chờ mong. Nha, lại nói tiếp, hình như Lục Đỉnh Nguyên còn nhỏ hơn mình hai tuổi đâu, vậy có phải là cần chuẩn bị tiền mừng tuổi hay không? Nhưng là, trên tay mình không có bạc vụn, Lục Đỉnh Nguyên lại giàu có như vậy, cho y cái gì mới đáng giá đây? Vấn đề này, có chút làm khó luôn luôn thông minh Hàn Lượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui