Ảnh vệ của Thu cung, mỗi người đều có một kỹ năng hạng nhất, chính là Thuật Dịch Dung! Mà kỹ năng này không chỉ do Phi Ảnh người đứng đầu Thu cung đích thân chỉ dạy, hơn nữa phải sau khi được Phi Ảnh tự mình khảo nghiệm là đủ tư cách, mới có thể chính thức trở thành ảnh vệ. Kỳ thật ở Nghiễm Hàn Cung nhiều năm như vậy, ai cũng không biết gương mặt mà họ đã nhìn quen này của Phi Ảnh, rốt cục có phải là gương mặt thật của hắn hay không — đương nhiên ngoại trừ Lục Đỉnh Nguyên. Bởi vậy có thể nghĩ, Thuật Dịch Dung của Phi Ảnh cỡ nào cao minh.
“Chủ tử?” Phi Ảnh nghe vậy liền cùng Hạ Thiên vừa hoàn hồn lên tiếng hỏi.
Lục Đỉnh Nguyên khoát tay, “Ta biết ngươi suy nghĩ gì, ngươi không phải là không muốn có cố nhân nhận ra ngươi sao? Đi cùng với Phi Ảnh đi!”
Lục Đỉnh Nguyên nói đến mức này, đã xem như vô cùng rõ ràng, Hạ Thiên cũng không dễ nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhìn về phía Phi Ảnh.
Phi Ảnh gật đầu, dẫn Hạ Thiên đi.
“Chủ tử…” Tiểu Hà Tử muốn hỏi, lại không biết làm thế nào để mở miệng.
“Hắn chưa nói chuyện quá khứ cho ngươi biết sao?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi Tiểu Hà Tử.
Tiểu Hà Tử lắc đầu.
Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, nhưng do y mở miệng lại không quá tốt, chỉ có thể nói: “Ngươi cho hắn thêm chút thời gian đi!”
Kỳ thật tình huống của Nghiễm Hàn Cung không có nghiêm trọng như trong dự kiến của mọi người, lại càng xa không bằng sự hình dung đầy giật gân của địch quân, mà Hàn Lượng, lại nhàn nhã ngoài dự kiến của mọi người.
Đúng là có không ít người tiến vào dãy núi của Nghiễm Hàn Cung, nhưng trên thực tế đường đi thông đến cung của cung chủ Nghiễm Hàn Cung chỉ có bốn đường, còn có một mật đạo chỉ có Tứ hộ pháp cùng cung chủ biết đến, đương nhiên hiện tại thêm một Hàn Lượng. Cho nên, chỉ cần phái người thủ vững bốn con đường, lại thả ra một ít người giống như đánh du kích mà dẫn mọi người đi vòng vòng trong núi, trên cơ bản Nghiễm Hàn Cung bên này là gặp may lại dùng ít sức. Ngẫu nhiên cũng có cao thủ xông vào, cũng bị Hàn Lượng bịt mắt trói thành bánh chưng, lại đút mấy viên thuốc hóa công do Tiểu Hà Tử đặc chế sau đó ném ra ngoài, cam đoan bọn họ mười ngày nửa tháng cũng chưa tỉnh lại.
Mà mấy ngày nay, Hàn Lượng lo lắng cũng không phải chuyện Nghiễm Hàn Cung bị tấn công, mà là Lục Đỉnh Nguyên xa ở tha hương.
Sau khi Lục Đỉnh Nguyên xuất phát mấy ngày, Hàn Lượng ban đêm rảnh rỗi không có việc gì làm, liền thành thật đem quyển võ công bí tịch mà Lục Đỉnh Nguyên đưa cho hắn lúc trước ra xem một chút. Ai ngờ không xem thì thôi, vừa xem, liền để cho hắn nhìn ra vấn đề.
Ban đầu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại không thể nói rõ, thẳng đến hai ngày gần đây, Hàn Lượng rốt cục hiểu rõ huyền bí trong đó, cũng phát hiện, Lục Đỉnh Nguyên, chỉ sợ ngay từ đầu đã đem quyển võ công bí tịch này luyện sai. Muốn tìm người truyền lời cho Lục Đỉnh Nguyên, lại sợ ảnh hưởng tâm tình luận võ của y, không tìm, lại luôn cảm thấy bất an. Nghĩ y mấy năm nay đều là như vậy, không có trở ngại gì, nhưng trong đầu Hàn Lượng, lại luôn cảm thấy không yên lòng.
Nhắc tới chuyện này cũng là đúng dịp, đặt ở trên người người khác, nếu không có người chỉ điểm, tuyệt đối không phát hiện được sai lầm này, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là do thói quen đọc sách thôi.
Nguyên lai, bản bí tịch này, cũng không phải một quyển võ công bí tịch, hoặc là nói, không chỉ là một quyển võ công bí tịch. Bí tịch là bản viết tay, ghi lại pháp môn song tu võ đạo của đạo gia. Đại khái là do cung chủ đệ nhất của Nghiễm Hàn Cung là nữ tử, lúc nào chép bản bí tịch này, liền đem phương pháp tu luyện của nữ tử đặt ở phía trước, cũng chính là chiều thuận, lại đem phương pháp tu luyện của nam tử, đặt ở mặt sau, cũng chính là ngược chiều. Nói cách khách, bản bí tịch này, lật từ trước ra sau, là nữ tử luyện, lật từ sau ra trước, mới là do nam tử luyện. Mà lấy thói quen ngay lúc đó, mọi người đọc sách đều là lật từ trước ra sau, thử hỏi, ai rảnh rỗi lại đi đọc sách ngược bao giờ? Hơn nữa Nghiễm Hàn cung vừa truyền liền mấy trăm năm, đều là bang phái thuần nữ tử, sợ là theo năm tháng trôi qua, pháp môn mà nam tử có thể luyện cũng đã thất truyền. Cho nên ngay từ đầu, Lục Đỉnh Nguyên luyện chính là phương pháp tu luyện của nữ tử do mẫu thân truyền cho y!
Nếu không phải Hàn Lượng xuyên từ hiện đại đến, nếu không phải Hàn Lượng ở hiện đại xem quen tạp chí y học lật xem từ phải sang trái, sợ là, chuyện Lục Đỉnh Nguyên luyện công sai, đến chết cũng không có người biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...