Khi đoàn người Lục Đỉnh Nguyên đến sơn trang viết trên thiệp mời, vừa vặn đuổi kịp ngay trước hai ngày bắt đầu luận võ, nhân mã khắp nơi đã đến đủ, chỉ chờ đội ngũ của bọn họ. Lục Đỉnh Nguyên mang theo hơn trăm người, được an bài ở trong một sân độc lập, nhìn như an bài thỏa đáng, nhưng phải biết rằng, làm như vậy sẽ làm cho đối phương dễ dàng giám thị, nếu thật đánh nhau, không cần nghi ngờ bọn họ sẽ trở thành đối tượng bị vây quanh, ngay cả một người tiếp ứng cũng không có. Trái lại các môn phái khác, cũng là thủ lĩnh tụ lại ở một sân cao cấp một chút, cấp dưới lại tụ ở một sân khác, tiện cho các phái chiếu ứng, lại rồng rắn hỗn tạp, khó mà phân chia. Tiểu Hà Tử lấy quá mức chật chội làm lý dó, đi tìm chủ nhân nói chuyện, người ta đưa ra lý do cũng rất đơn giản, các ngươi đến quá muộn, chỉ còn một chỗ này, mong chư vị đại hiệp chấp nhận chấp nhận.
“Điều này làm cho chúng ta ngay cả cơ hội dò hỏi cũng không có.” Tiểu Hà Tử trở về, không khỏi cười khổ. Sân độc lập, đại biểu cho tin tức bế tắc a!
“Không chỉ như vậy, ngay cả để người hạ độc cái gì cũng tiện lợi.” Phi Ảnh hừ lạnh. “Lần này chúng ta cần phải dựa vao Hà đại tổng quản, nhìn ăn uống ẩm thực của chúng ta cho cẩn thận.”
“Đừng, đừng, dựa vào Thu đại hộ pháp mới là đúng đắn, nếu bay đến cung tiễn cái gifm còn phải đợi ngày nhiều chú ý một chút, đừng để chúng ta bị bắn thành cái sàng là tốt rồi!” Tiểu Hà Tử cùng Phi Ảnh bắt đầu khen tặng lẫn nhau.
Lục Đỉnh Nguyên không để ý đến bọn họ, về ốc hành công, hộ vệ trong viện cũng việc ai nấy làm, giống như không có nghe thấy, nhưng hai người nghe lén do đối phương phái tới vẻ mặt hắc tuyến trở về. Đã nói cục này làm quá mức đơn sơ! Nhìn xem người ta tâm như gương sáng, còn lớn giọng nói cho đám người ở trước viện bọn họ nghe đâu!
Ban đên Lục Đỉnh Nguyên nhận được hai bức thư, một bức không biết là loại người nào thả ở cửa viện của bọn họ, nói đơn giản là tổng đà của Nghiễm Hàn cung bị vây, gặp phải công kích cỡ nào nghiêm trọng linh ***. Một bức khác cũng là mật hàm của Thu cung, chứng thật lời nói của đối phương không giả!
“Làm sao bây giờ?” Tiểu Hà Tử không khỏi có chút vội vàng.
Kỳ thật từ lúc bọn họ rời đi Nghiễm Hàn cung, hết thảy tin tức trong cung đều đúng giờ thông qua phương thức liên lạc riêng biệt của ảnh vệ nói cho bọn họ, ngay từ đầu khi có người đến ranh giời của Nghiễm Hàn cung bọn họ đã biết, nhưng là không nghĩ tới, lúc này đối phương lại ra tay. Bọn họ vốn nghĩ rằng, địch nhân phải ở sau khi luận võ kết thúc mới hành động.
Lục Đỉnh Nguyên gõ gõ thư trên bàn, “Đối phương là muốn nhiễu loạn tâm tư của chúng ta, làm cho chúng ta không có tâm tư luận võ, ít nhất không thể chuyên tâm! Như vậy bọn họ dễ dàng chiến thắng hơn.” Chờ y thua, đối phương liền đánh rắn giập đầu, đến cái đuổi tận giết tuyệt. Thật đúng là mưu kế hay một vòng nối một vòng a!
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Lúc này trở về cũng không kịp a!”
Lục Đỉnh Nguyên cười, “Ta tin tưởng Đông Ly, cùng Lượng.” Hắn nhất định có thể giúp y bảo vệ ngôi nhà kia! Lần này ngón tay Lục Đỉnh Nguyên gõ lên, là mật hàm của Thu cung.
Đôi mày nhăn lại của Phi Ảnh cũng giãn ra, hắn cũng thông suốt. Thu cung phát là mật hàm báo chuyện thường, không phải mật àm khẩn cấp hoặc cầu cứu, thuyết minh bọn họ chỉ là báo việc thông thường, mà không phải gặp vấn đề không giải quyết được.
Nói là nói như vậy, nhưng Tiểu Hà Tử vẫn lo lắng. Hắn lo lắng không phải Hàn Lượng hoặc là Nghiễm Hàn cung, mà là chủ tử nhà hắn. Chủ tử nhà hắn nói thật dễ nghe, nhưng lấy sự si mê của y đối với Hàn công tử, thật sự có thể không để bụng sao? Ít nhiều vẫn sẽ ảnh hưởng một chút đến tâm tình đi! Lại đi nhìn Hạ Thiên từ lúc xuất phát liền không hề nói chuyện, đôi mày của Tiểu Hà Tử nhăn lại càng sâu.
Lục Đỉnh Nguyên theo ánh mắt Tiểu Hà Tử nhìn lại, vừa lúc nhìn đến Hạ Thiên đang ngẩn người. A! Lục Đỉnh Nguyên không tiếng động thở dài, đè thấp âm lượng nói với Phi Ảnh nói: “Ngươi đổi mặt cho hắn đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...