Hàn Lượng vẫn luôn biết Phi Ảnh ở chỗ nào, cho nên sao có thể không để ý đến người dù không có được tình yêu vẫn trung thành và tận tâm kia. Làm cho hắn không nghĩ tới là, Lục Đỉnh Nguyên đã muốn khôi phục ba phần công lực, lại vẫn yếu ớt như thế. Phi Ảnh là cao thủ ẩn nấp khó được trong chốn giang hồ, người khác không cảm giác được hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, Hạ Thiên cùng Tiểu Hà Tử cũng chưa từng biết hắn ở đâu, nhưng người này cũng không hẳn là Lục Đỉnh Nguyên. Lúc trước người này có bao nhiêu sắc bén, nay mất đi cao thâm nội lực, chẳng phải giống như người bình thường mất đi đôi mắt? Trước kia Hàn Lượng không có nội lực nên không cảm thấy gì, chờ mấy tháng này dần dần thói quen cùng thích ứng có thể thấy rõ sự vật trong mấy trăm met xung quanh mình, mới rốt cục hiểu được đối với Lục Đỉnh Nguyên mà nói đó là mất đi những thứ gì. Vốn tưởng rằng loại tình huống này sẽ theo nội lực của Lục Đỉnh Nguyên chậm rãi khôi phục mà có chuyển biến tốt đẹp hơn, nhưng hiển nhiên, hắn đem sự tình nghĩ đến quá đơn giản. Từ chỗ hôm nay Lục Đỉnh Nguyên không cảm ứng được chỗ Phi Ảnh ở đến xem, tình huống chỉ sợ so với những gì hắn tưởng còn tồi tệ hơn nhiều.
“Tại sao có thể như vậy?” Hạ Thiên xót xa kêu lên đánh gãy suy nghĩ của Hàn Lượng, cũng làm cho hắn nhớ tới một chuyện khác gần ngay trước mắt.
“Đừng tìm.” Hàn Lượng nói với Hạ Thiên đang không ngừng tìm kiêm trong đám phế tích vừa bị đốt cháy.
“Có lẽ còn có a, nếu vừa nãy ngươi không ngăn cản ta có lẽ ta còn có thể nhặt lại được.” Hạ Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Ta không ngăn cản ngươi, ngươi sẽ chết, vật kia căn bản không phải cái gì Tuyết Đan, mà là bạch lân thêm hỏa dược.” Hàn Lượng đi qua, nhặt lên một mảnh nhỏ của hộp ngọc, quả nhiên ở bên trong phát hiện thứ đen như mực. “Cho dù không có ai chạm đến cơ quan, tránh thoát bột bạch lân phun trúng, uống xuống viên thuốc kia, bất quá cũng chỉ là kết cục bị độc chết mà thôi. Thảm nhất là bị dính lên bột lân này, bạch lân vừa tiếp xúc không khí liền tự cháy, lúc lửa đốt đầy mặt cùng cổ, hỏa dược trong hộp gặp lửa liền sẽ nổ mạnh, đó mới là kiểu chết thảm nhất, cam đoan nổ đến thịt vụn cũng không còn.” Hàn Lượng vẻ mặt treo đầy tươi cười mỉa mai.
Hạ Thiên mở to mắt, cứng còng toàn thân.
“Bạch Lân thêm hỏa dược, chiêu số thật độc ác, tâm địa thật hiểm độc.” Hàn Lượng ném thứ trong tay đi, vỗ vỗ cánh tay dính bụi.
“Hạ Thiên đáng chết, xin chủ tử trách phạt.” Hạ Thiên bước ra hai bước, quỳ gối trước mặt Lục Đỉnh Nguyên, vẻ mặt ảo não.
“Được rồi, không trách ngươi, đứng lên đi!” Lục Đỉnh Nguyên vẫn chưa để ở trong lòng, so với việc này, y càng cảm thấy hứng thú với những gì mà Hàn Lượng nói.
“Hạ Thiên nhất định nghĩ biện pháp đoạt lại Tuyết Đan thật sự.” Hạ Thiên cũng không đứng dậy.
Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, không khỏi cười khẽ ra tiếng, “Hạ Thiên, thân là người trải qua rất nhiều sóng gió, sao lại vẫn đơn thuần như vậy?”
“Chủ tử có ý gì?” Hạ Thiên khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Đỉnh Nguyên.
“Ngươi mang đến, đã là Tuyết Đan thật sự a!” Lục Đỉnh Nguyên chỉ chỉ mảnh phế tích cháy đen kia.
“Sao có thể, đó rõ ràng là…” Rõ ràng là cạm bẫy a!
“Càng chọc người giang hồ tranh vỡ đầu, thường thường càng là cạm bẫy giả dối, vô luận là võ công bí tịch hay cái gì cũng được, thần đan thần dược cũng thế, thậm chí thần binh thần khí, nhà ai có thứ tốt không giấu đi? Sao có thể chiêu cáo thiên hạ? Giống như bảo vật trấn cung Can Chi Quả của chúng ta, truyền thừa mấy trăm năm, tổng cộng chỉ có hai quả, một quả là ta mười năm trước bị thương nặng, sinh mệnh bị đe dọa, gia mẫu cho ta dùng, một quả khác là mấy ngày trước đó ta dùng để tạo căn cơ võ công cho Lượng. Có là có, không có cũng là không có, trên giang hồ ai có thể hiểu hết?” Lục Đỉnh Nguyên khó được nói lời thấm thía thuyết giáo vài lời, lại khiến Hàn Lượng nghe ra chút manh mối.
Cái gì thần đan thần dược trong giáo có rất nhiều? Nguyên lai căn bản là lừa hắn. Can Chi Quả chỉ có hai quả, nhưng đều là vật các đời giáo chủ xem như bảo bối cứu mạng, Nai Con của hắn lại lấy tới cho hắn tạo căn cơ võ công?!
“Vậy ngài kêu ta…” Hạ Thiên thật sự rất muốn giống như trước, hét lên một câu” Vậy ngươi làm cho ta bận rộn là muốn gì a?
“Ha ha, đều là cho các ngươi tìm chút việc làm, đỡ phải mỗi ngày phiền não chút chuyện nhỏ của ta. Công phu không có thì không có thôi, luyện lại là được.” Lục Đỉnh Nguyên tiêu sái, làm cho Hạ Thiên lại tự than thở. “Còn có, ta không quen ngươi nói chuyện với ta như vậy, như cũ rất tốt, có Phi Ảnh cùng Đông Ly hở ra là quỳ gối làm cho ta giảm thọ đã đủ, ngươi đừng lại thêm vào, chịu không nổi.” Lục Đỉnh Nguyên khoát tay, làm cho Hạ Thiên nhanh chóng đứng lên.
“Hắc hắc…Kỳ thật cũng cảm thấy, như vậy cũng thực mệt.” Người đã quen không kềm chế, làm cho hắn theo khuôn phép, thật đúng là không phải không được tự nhiên bình thường. Hạ Thiên bắn bắn vạt áo đứng lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...