Thị Ngải


"Có phải bà ấy mặc đồ màu hồng?" - Cô Ngải và Cảnh Dương không hẹn mà cùng lúc đồng thanh hỏi.
"Đúng đúng, bà ấy mặc đồ màu hồng, trên người còn có mùi hoa sen rất thơm..." - Cô gái gật đầu lia lịa.
Hai cô cậu thở phào, lại hỏi tiếp: "Cô gặp bà ấy ở chỗ nào? Bà ấy không bị thương gì chứ?"
"Bị thương thì chắc không có, tôi gặp bà ấy ở ngay chỗ tôi chết, là một đống bùn lầy rất sâu.

Không biết bà ấy đã thoát ra được chưa nữa, có rất nhiều xác người đã bị vùi lấp dưới đó rồi..."
Cô nói sao? Mẹ tôi đang gặp nguy hiểm?"
Cảnh Dương bất an hỏi lại, khuôn mặt cậu căng thẳng làm cô gái nọ sợ run cầm cập.
"Ngài bình tĩnh, dân nữ chỉ nói là bà ấy đang ở đó thôi! Bà ấy không có bị rơi xuống bùn, chỉ là đang nấp trong đó thôi..."
"Cô mau dẫn chúng tôi đi!"
Cảnh Dương thúc giục, trong lòng nóng như lửa đốt.


Dẫu biết bà là tiên, không dễ rơi vào nguy hiểm, nhưng những kẻ đứng đầu Hồ tộc cũng không phải hạng tầm thường.

Họ vội vã đi tiếp con đường vào Hồ tộc, trên đường đi cô Ngải tranh thủ hỏi thêm chút gì từ cô gái:
"Nếu lễ tế đã bắt đầu, vậy thì mười cô gái còn sống không? Em chồng tôi tên là Cúc Tiên, nó mặc đồ màu vàng, thêu hoa cúc..."
Cô gái nghe vậy thì hơi ái ngại nói: "Cô gái tên Cúc Tiên bị con trai cả của Hồ tộc cưới làm vợ nhỏ rồi."
Cô Ngải không tin nổi vào tai mình: "Sao có thể? Tên Nhất Hồ đó thật hoang đường!"
Nhị Hồ thì đòi cưới cô, Nhất Hồ thì đòi cưới Cúc Tiên, mấy anh em nhà này đều điên hết rồi!
"Chuyện xảy ra lâu chưa?" - Cảnh Dương lạnh lùng hỏi, cậu rất không ưa cô em họ tai quái này, nhưng cô ta phải lấy Hồ yêu thì cũng thật đáng thương.
"Chuyện này...!chính là vào đúng ngày dân nữ bỏ trốn, Cúc Tiên bị chảy máu rất nhiều, may mắn được Nhất Hồ đưa đi cứu chữa.

Thế nào mà ngay đêm đó hắn đòi cưới Cúc Tiên luôn, chính vì Hồ tộc bận tổ chức tiệc cưới, canh chừng lỏng lẻo nên dân nữ mới chạy trốn được đó..."
Đêm đó cậu Cả Nhất Hồ sau khi đem Cúc Tiên đi cứu chữa thì lập tức bẩm với Hồ ông xin được cưới Cúc Tiên làm vợ nhỏ.

Hồ bà cũng chen vào mấy câu nói đỡ cho con trai mình, Nhất Hồ đang đấu với Nhị Hồ tranh quyền thừa kế đến sứt đầu mẻ trán, nếu cưới được một cô vợ giống tiên thì phần thắng của Nhất Hồ càng nhiều hơn.

Mợ Cả dù có ghen lồng ghen lộn đến mấy cũng phải nghĩ cho đại cục, vui vẻ để chồng cưới thêm vợ nhỏ.
"Còn mười cô gái kia, dân nữ nghe trộm người Hồ tộc nói với nhau, trước lúc lễ tế bắt đầu thì họ vẫn còn sống.

Họ sẽ bị g.iết trong lúc tế lễ.

Bây giờ lễ tế đang bắt đầu rồi..."

"Vậy thì nguy quá, chúng ta phải nhanh lên!"
Cô gái dẫn đường cho Cảnh Dương và cô Ngải đi, họ chạy thục mạng về phía có ánh sáng phát ra ở cuối con đường.

"Tôi không thể hiện thân ở nơi có ánh sáng được, chỉ có một mình em, em nhất định phải thật cẩn thận! Em không được đến chỗ tế lễ, chỗ đó rất nguy hiểm vì cả Hồ tộc đang tập trung ở đó!"
Cậu cẩn thận căn dặn cô, rồi quay sang cô gái: "Trước hết cô hãy dẫn chúng tôi đến chỗ mẹ tôi, bà ấy có thể đảm bảo an toàn cho Ngải."
Cô gái do dự: "Nhưng muốn đến chỗ bà ấy nhất định phải đi qua bãi đất trống nơi diễn ra lễ tế trước.

Bọn chúng sẽ phát hiện Thạch cô ngay thôi."
Trong mắt người ngoài, cô là con gái của nhà họ Thạch, nên gọi cô là Thạch cô.
Ai nấy đều rơi vào trầm mặc, mà lúc này ánh sáng bên ngoài đã làm thân ảnh cậu Cảnh Dương và cả cô gái nọ dần mờ ảo đi rồi biến mất.

Miếng ngọc bội trên cổ cô trở nên ấm ấm, cô biết cậu đã ở trong đó rồi.

Chỉ còn một mình cô đứng đó, vốn cậu muốn mang theo gia đinh của mình đi cùng để bảo vệ cô, nhưng cô đã từ chối.


Bản thân cô từng vào Hồ tộc rồi nên biết, đối phó với Hồ yêu, những người bình thường như họ có đi theo cũng không phải đối thủ của chúng.

Nhìn đống xương trắng và xác người chất thành đống đầy ắp trong hang Hồ yêu, có nhiều người chết như vậy, cô không muốn liên luỵ họ.
Cô Ngải mở tay nải ra, trong đó có một khẩu hoả tiễn, một con dao đánh lửa đựng trong một cái hộp riêng và mấy bọc thuốc súng.

Khẩu hoả tiễn cần được đặt lên một bệ đỡ, sau đó châm lửa đốt ngòi nổ ở đuôi khẩu hoả tiễn, nó sẽ bắn đi và phát nổ.
Cô nhìn xung quanh quan sát, đi nhặt đất đá trong hang xếp thành một cái bệ đỡ, đặt khẩu hoả tiễn lên trên, hướng về phía đám đông đang thực hiện lễ tế người.

Bên đó, mười cô gái đã bị treo lên bằng những sợi dây thừng trói chặt hai tay, hai chân cũng bị trói chặt để không cho họ vùng vẫy.

Mười cô gái đều được mặc cho đồ màu đỏ và vẽ máu nguệch ngoạc trên mặt, trong bộ dạng này khi chết đi họ sẽ biến thành lệ quỷ, không thể đầu thai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận