Lại nói cô Hồng Ngọc, từ sau hôm uống thuốc p.há thai, dù đã được thầy thuốc cứu chữa nhưng cô vẫn còn yếu lắm.
Vừa yếu cơ thể vừa yếu bóng vía, đêm nào cô cũng mơ thấy đứa bé hiện về báo oán cô.
Đêm nay cũng vậy, đang ngủ thì cô giật thót mình tỉnh giấc vì tiếng trẻ con khóc réo rắt mãi bên tai.
Một thứ chất lỏng rơi vào mặt cô, nó chảy vào miệng cô, tràn ngập mùi tanh nồng ói mửa.
Cô Hồng Ngọc trợn tròn mắt nhìn thấy một đứa trẻ con to bằng nắm tay lơ lửng trên đầu mình.
Nó còn chưa thành hình người, chỉ có một cái mặt nhỏ với những đường nét nguệch ngoạc mắt, mũi, miệng chưa hiện rõ:
"Mẹ...!mẹ ơi...!sao mẹ...!lại g.iết con..."
Cái mặt nhỏ mấp máy miệng kêu mãi không ngừng, hai con mắt nhỏ cũng thi nhau chảy tuôn ra hai hàng lệ máu.
"Sao mẹ lại độc ác vậy? Bắt con phải làm quỷ hài tử...!con không muốn làm quỷ hài tử...!oa...!u u u..."
Tiếng khóc của đứa trẻ nghe thương tâm vô cùng, cứ âm u vọng vào tai làm cô Hồng Ngọc hoảng hốt cực độ, gào thét như điên, mồ hôi vã ra như tắm.
Cô ngồi dậy co rúm vào một góc giường, cầm gối đập tới tấp vào nó:
"Không...!không...!mày đi đi! Đi làm con của Trịnh Uyển đi! Làm con của ả mày sẽ được sung sướng, đi đi..."
Chỉ tội nghiệp đứa trẻ, không bị mẹ nó cầm gối đánh thì cũng bị một sức mạnh tà đạo gọi hồn nó đi.
Nó nhanh chóng tan biến đi, tưởng chừng như nó bị cái gì hút đi mất vậy, còn vương lại tiếng khóc u u ám ảnh mãi mới dứt hẳn.
Tôn Túc Tử ngồi trước cái ban thờ nhỏ thứ tư, cái này hắn mới lập sau ba cái thờ ba con quỷ hài tử cũ.
Cái thứ tư này chính là dành cho cái thai mới chết của cô Hồng Ngọc.
Xung quanh là mành trướng treo lủng lẳng dọc lối đi, trên có vẽ nhiều hoa văn ký tự cổ, và cả những đường nét ngoằn nghèo, là mắt mũi miệng chưa hoàn chỉnh của những đứa trẻ xấu số.
"Con ma nhỏ này, gọi mãi không chịu về."
Tôn Túc Tử lẩm bẩm không vui, rồi bất ngờ giật lấy một lá bùa trên bàn quất mạnh vào cái lọ thuỷ tinh nhỏ.
Trong cái lọ đó có một đốm sáng nhỏ xíu mờ mờ, chính là linh hồn của đứa trẻ.
Theo cái quất mạnh kia của Tôn Túc Tử, dường như nó bị đau nên một lúc sau đã có tiếng trẻ con khóc yếu ớt vang lên.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn và ai oán khiến người ta nghe mà sởn da gà.
Đốm sáng càng lúc càng đậm và rõ hơn, cuối cùng cũng gọi được hồn đứa trẻ này về.
"Còn nhỏ xíu nhưng oán khí rất là nặng đấy." – Tôn Túc Tử nói rồi nhìn sang Trịnh Uyển.
– "Nuôi nó ngươi phải thật cẩn thận, coi chừng phản tác dụng."
Trịnh Uyển gật đầu, ả biết thừa điều đó nhưng từ tận sâu trong lòng, ả cũng chẳng thương yêu đứa trẻ này là bao.
Chỉ là một cái thai để đổ vạ bắt cậu Cảnh Dương chịu trách nhiệm mà thôi.
Ả giơ tay lên phía trên cái lọ thuỷ tinh, Tôn Túc Tử cứa một cái, một giọt máu rơi thẳng vào trong lọ, rồi lại một giọt nữa, tiếp một giọt nữa, từng giọt máu nối tiếp nhau rơi vào trong cái lọ cho đến khi đầy.
Tiếng khóc ai oán của đứa trẻ dường như đã bị chỗ máu kia vùi kín mà im bặt, thay vào đó là tiếng cười khúc khích lanh lảnh vang lên.
Trịnh Uyển nhìn thấy cái đốm trắng như đang bơi lặn ngụp trong chỗ máu đó, thật tinh mắt thì có thể thấy máu trong lọ đang từng chút từng chút vơi đi.
"Về đi, hết việc của ngươi rồi.
Uống hết chỗ máu này rồi nó sẽ đậu thai vào bụng ngươi."
Trịnh Uyển vui vẻ trở về, đằng sau lưng ả là Tôn Túc Tử nở một nụ cười âm độc xảo trá.
Hắn giúp ả có được cái thai này không hẳn là vì tiền, hắn muốn thông qua con quỷ hài tử này để thực hiện âm mưu của mình.
Con ma nhỏ này oán khí quá nặng, sinh nó ra rồi đảm bảo Trịnh Uyển sẽ không thể nào khống chế nổi nó.
Nó sẽ báo oán lên chúng mày, g.iết hết chúng mày! Cảnh Dương, Thị Ngải, Tôn Túc Tử tao sẽ tóm hết một lượt chúng mày về trong tay!
Bên phía Cảnh Dương, trưởng làng thấy cậu không bị Thần vật chết như người thường thì kính sợ cậu lắm.
Ông ta huy động dân bản xây cho cậu ngôi nhà to không kém ngôi nhà của Tôn Túc Tử trên núi, nhưng cậu không nhận.
Nên trưởng làng sắp cho cậu ở căn viện to đẹp rộng rãi nhất trong nhà mình, ngày nào cũng dâng rượu thịt đầy đủ cứ như đang thờ thần linh trong nhà mình vậy.
Bùa mà cô Ngải trúng xem ra cậu phải đi tìm một đạo sĩ khác để giải cho cô.
Hoặc nếu Tôn Túc Tử chết thì bùa này cũng sẽ mất tác dụng.
Tôn Túc Tử đương nhiên cũng đoán ra Cảnh Dương muốn g.iết mình, ngay sau khi giúp Trịnh Uyển có thai, hắn liền lập tức cuốn gói trốn về phương Bắc.
"Lính chi viện từ kinh thành điều thêm đã tới rồi."
Thương thế của Hoàng Khải đã bình phục, bây giờ họ cần đuổi theo bắt Tôn Túc Tử càng nhanh càng tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...