Nhị Hồ đã biết Cúc Tiên là kẻ sai khiến cổ trùng hại cô Ngải, hắn hận cô ta, muốn g.iết cô ta hơn bất cứ ai.
Nhưng Cảnh Dương đã mở lời với hắn, để Cúc Tiên cho người trên trời xử lý.
Làm tiên nhưng lòng dạ xấu xa như vậy, khẳng định người trên trời cũng không cho cô ta một kết cục tốt đâu.
"Cha, ả này là người trên trời, Hồ tộc không nên can thiệp vào sống chết của ả.
Theo con chúng ta cứ vứt ả ra ngoài mặc cho tự sinh tự diệt, sống hay chết không liên quan đến Hồ tộc chúng ta."
Hồ ông gật đầu, thu cả con cổ trùng lẫn phần xác còn dư lại của Nhất Hồ vào trong cái chum.
Ông ta bắn một ánh mắt độc địa qua, lập tức Hồ bà và mợ Cả đã bị thuộc hạ của ông tóm lại trói chặt tay chân.
"Cha, xin cha nể tình Thanh Anh hãy còn nhỏ dại, cha nó chết rồi, chẳng lẽ cha nhẫn tâm để nó mồ côi cả cha lẫn mẹ sao? Xin cha tha cho con dâu một con đường sống có được không?"
Mợ Cả giàn giụa nước mắt khóc, Tam Hồ cũng quỳ sụp xuống cầu xin:
"Phải đó cha, Nhất Hồ cũng trả giá rồi, còn lại hai người phụ nữ thì gây ra chuyện gì được chứ? Cha giam cầm mẹ và chị dâu suốt đời không thả ra cũng được, miễn đừng lấy mạng họ, Thanh Anh không chịu được đả kích này đâu..."
Thanh Anh là đứa con gái duy nhất của Nhất Hồ, cũng là đứa cháu duy nhất đến thời điểm này của Hồ ông, mới năm tuổi.
Theo luật của Hồ tộc, nó cũng phải chết theo cha, nhưng Hồ ông thương yêu nó, nhất định sẽ tha cho.
Quả nhiên Hồ ông nghe đến cháu gái thì xiêu lòng, nhưng vẫn không có ý định tha cho Hồ bà và mợ Cả:
"Giao nó cho vợ chồng Nhị Hồ nuôi cũng được, để một người bà và một người mẹ đều là độc phụ như các ngươi nuôi nấng, không chừng lại dạy hư cháu của ta."
Dứt lời, Hồ bà và mợ Cả bị lôi đi.
Mợ Cả gào khóc giãy giụa đến nỗi quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù như kẻ điên, còn Hồ bà lại ngoác miệng nở nụ cười quái dị.
"Bẩm ông, nguy rồi, không thấy cô chủ Thanh Anh đâu hết..."
Thuộc hạ hớt hải bẩm báo lại, Hồ bà càng cười kỳ quái hơn.
Không ai biết nó đang ở đâu, ngoại trừ một mình bà.
Nếu đường đi thuận lợi, giờ phút này hẳn nó đã vào đến trong cung rồi...
Hồ ông cả kinh vừa sai người đưa Hồ bà với mợ Cả đi hành hình, vừa sai người đi tìm cháu gái.
Tình cảnh rất hỗn loạn, lúc này trưởng lão tám tộc còn lại lẳng lặng tránh khỏi đám đông hỗn loạn, châu đầu vào nhau bàn cái gì đó...
Vốn hôm nay họ tới đây chẳng phải để chúc mừng tộc trưởng mới lên ngôi gì cả, mà đến để liên thủ với nhau lật đổ Nhất Hồ.
Kế hoạch ban đầu người lên ngôi là Nhất Hồ, cậu ta vô năng không có tài đức khiến tám tộc kia nổi lên dã tâm cướp ngôi.
Nay Hồ ông vẫn giữ ngôi tộc trưởng, sự việc tuy có chút thay đổi so với kế hoạch nhưng tám tộc vẫn muốn đánh.
Bởi ông ta trúng cổ độc, tuy đã cứu được nhưng sức khoẻ chắc chắn suy yếu đi nhiều rồi, cơ hội cướp ngôi đã đến rất gần...
Quân của tám tộc nhận được ám hiệu lập tức ùn ùn từ nơi ẩn nấp lao ra.
"Chuyện gì vậy? Các ngươi dám làm phản sao?"
Hồ ông vừa mới khoẻ lại chưa lâu đã phải chứng kiến cảnh quân tám tộc lao đến nhằm vào mình, ông ta trợn trắng mắt ôm ngực lảo đảo ngã xuống.
"Tam Hồ, đỡ cha về phòng!"
Tám tộc làm phản, Hồ ông bệnh nặng, Nhất Hồ đã chết, tình cảnh hiện tại Nhị Hồ là người toàn quyền quyết định.
Hắn nhanh chóng chỉ huy quân của mình phản công, tuy nhiên một tộc sao nhiều người bằng tám tộc, hơn nữa Nhị Hồ cũng cố ý nhử quân địch vào cạm bẫy thuốc nổ, nên quân của hắn rất nhanh đã rút lui.
Quân tám tộc đã có chuẩn bị trước nên bừng bừng khí thế tiến lên, khi toàn bộ quân của Nhị Hồ đã ra khỏi khu vực chôn thuốc nổ, thì "bùm bùm bùm" những tiếng kinh thiên động địa vang lên liên tiếp.
Thuốc nổ chôn dưới đất nổ tung toé làm quân tám tộc thương vong nhiều vô kể.
Hồ tộc không có vũ khí chiến đấu sát thương cao như của quân đội triều đình, quân tám tộc không biết phải ứng phó ra sao, tên nào tên nấy giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Quân của Cảnh Dương cũng tiếp ứng tràn vào, họ bắn thêm hoả tiễn, bắn liên tiếp vào quân tám tộc.
Trông thấy quân tám tộc đầu trận hùng hổ bao nhiêu, cuối trận tan tác thương vong bấy nhiêu, Tam Hồ trợn tròn mắt nhìn, từ bé đến giờ cậu chưa từng thấy trận đánh nào mà nhanh kết thúc như vậy cả:
"Thứ đồ chơi này thật khủng khiếp! Thì ra cái gọi là thuốc nổ đó là để diệt quân tám tộc làm phản! Làm em cứ lo quân ta bị thương vong..."
"Ừm." - Nhị Hồ dường như không muốn tiếp chuyện, chỉ đáp lại gọn lỏn một tiếng.
"Thì ra anh đã sớm biết rồi, anh cùng tên Cảnh Dương đó sớm tính kế vậy mà không nói với em tiếng nào cả, thật xấu tính!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...