Ngày đầu tiên sau khi Đại Cương kiến quốc, hoa lan ở Phùng Uyển trì nở rộ khắp thượng kinh.
Rất nhiều người đều nói, hoa lan thanh nhã, quân tử dĩ phối, đây là điềm lành ông trời cho, nó đang dùng điềm báo trước này nói cho dân chúng trong lãnh thổ biết, quân vương khai quốc của bọn họ có phong thái quân tử chi lan, là người hoàn toàn có thể dựa vào cùng tín nhiệm.
Ninh Sơ Nhất sau khi kiến quốc xác thật cũng chăm lo việc nước, miễn giảm thuế má, xứng danh hai chữ minh quân. Còn về phong thái quân tử, nói khó nghe thì, người quen biết hắn đều biết kẻ này không đàng hoàng.
Lúc này đúng thời điểm hoa nở, Ninh đại công tử của chúng ta, hiện tại là Vĩnh Xương Đế kiếm được thanh danh tốt, hoa bạch ngọc lan cũng bởi vậy trở thành quốc hoa của Đại Cương.
Muôn hồng nghìn tía cảnh đẹp thế gian, tuy nhiên, cũng là đoá hoa, Phong Đại cốc chủ thích đào hoa, nhưng cảnh ngộ lại không may mắn như vậy.
Trong Cần Chính điện trang nghiêm, Vĩnh Xương Đế một tay chống cằm nhìn Phong Sầm đen mặt quỳ gối trước điện, đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy lặp lại những lời này.
“Sớm đã nói với huynh, lúc mang binh đánh giặc không cần huân hương hoa đào, huynh lại cố tình không nghe, bây giờ không ai nguyện ý xuất chinh cùng huynh, huynh còn có mặt mũi đến chỗ ta náo loạn. Huynh thành thành thật thật ở trong nhà là được, chuyện ở núi Lăng Nguyên ta sẽ để đám Lưu Hàn xử lý.”
Phong Sầm cùng hắn, cũng có tình nghĩa vào sinh ra tử, chưa nói đến hai người đã quen biết từ thời niên thiếu, tuy rằng tên này mang binh đánh giặc không tính thuần thục, nhưng cũng có vài phần năng lực.
Chỉ tiếc tật xấu cổ quái của người này ở Tự Phong cốc nhất định không sửa, mặc dù trên chiến trường cũng muốn huân hương nồng đậm khắp người.
Trước đó không lâu, phía bắc sông Hoài, Thát Đát thấy Đại Cương vừa mới kiến quốc, tình hình chưa ổn định, năm lần bảy lượt phái binh khiêu khích.
Phong Sầm tự thỉnh xin ba vạn binh loại bỏ quân Thát, sau khi thương lương với lão tướng Lưu Hàn, âm thầm giáp công, vu hồi bọc đánh. Ai ngờ Phong Đại cốc chủ huân một thân mùi hương hoa đào, người khác từ xa đã ngửi thấy mùi hương, sau khi bị phát hiện còn gióng trống khua chiêng gọi bốn thị nữ tiếp tục rải cánh hoa mở đường, ngươi nói xem đây là chuyện gì?
Tuy nói cuối cùng không gây tổn thất gì, nhưng trận đánh này khiên râu Lưu Hàn run mất mấy ngày, làm cách gì cũng không chịu nói một lời với Phong Sầm.
Việc này qua mấy tháng, quan ngoại nhận được tình báo, có một bang phái thần bí sống ở núi Lăng Nguyên, có ý định gây rối. Ninh Sơ Nhất vốn nghĩ vẫn để Phong Sầm cùng Lưu Hàn cùng đi, nào biết Lưu Hàn vừa nghe nói đi cùng Phong Sầm, dứt khoát hai mắt trợn trắng về nhà giả bệnh.
Địa hình núi Lăng Nguyên có chút tương tự như Tự Phong cốc, Phong Sầm không thể nghi ngờ là am hiểu loại địa hình này, nhưng kinh nghiệm đối chiến lại không đủ, bên người có thêm một lão tướng kinh nghiệm phong phú lão tướng luôn là vạn vô nhất thất*.
*: tuyệt đối không có sai sót.
Trận chiến này, cũng không phải Lưu Hàn không thể đi cùng hắn, hỏng là hỏng ở chỗ tật xấu huân hoa đào của tôn tử này, náo đến đám người không một ai bằng lòng đi cùng hắn.
Dùng lời thô t ục của những người từng đánh giặc cùng Phong Sầm giải thích chính là.
“Bọn lão tử đều là đi liều mạng, không phải là đi mồm mép bịp người, trên người các tướng sĩ có nhiều nhất chính là mùi mồ hôi và máu tươi, hắn một người buổi tối tắm rửa phải mất hai ba thùng nước, chỉ cần ngửi thấy mùi hôi trên người ai, là ném cánh hoa lên người họ, lần trước có một tiểu tướng sĩ, mới chảy nhiều mồ hôi một chút đã bị hắn cắm đầy hoa lên đầu, việc này cho dù có là ai cũng không chịu nổi. Vốn là một đội ngũ chỉnh tề, đi ra ngoài lại có một cỗ mùi vị đàn bà ngấy đến chết người, chúng ta lại không thể ném người này được.”
Đối với việc này, Phong Đại cốc chủ bất mãn nhíu mày.
“Ghét bỏ mùi hương của ta, ta còn chưa ghét bỏ bọn họ thối đâu, đệ có biết bọn họ không chú ý bao nhiêu.”
Trong quân trướng, vừa mở ra đã ngửi thấy mùi tai nạn huỷ diệt, bọn họ còn đặt mỹ kỳ danh (tên) rằng: Nam nhân vị.
Con mẹ nó nam nhân vị, còn không phải là mùi chân thối sao?
Vĩnh Xương Đế nghiêng đầu.
“Đánh giặc chú ý nhiều như vậy làm gì? Dù thế nào đi nữa, lần này đã định người, huynh cũng hồi phủ đi thôi, lần sau nếu có việc, ta lại gọi huynh.”
Phất tay bảo người tống cổ Phong Sầm đi.
Phong Đại cốc chủ lúc này mới nhớ đến mục đích mình đi chuyến này, vội vội vàng vàng nói.
“Đừng, đừng a. Sơ Nhất, cùng lắm thì ta tự mình đi, đệ dùng ta đi ~”
Ninh Sơ Nhất chỉ cười không nói.
Phong Sầm sở dĩ cố chấp nhất định phải đến núi Lăng Nguyên, người khác không biết nguyên do, hắn có thể không biết sao? Đơn giản bởi vì Lưu Hàn nói trước mặt tất cả triều thâng, hắn tình nguyện đi diệt phỉ, nhưng cung thỉnh Liên thượng thư hợp tác đi cùng, không cần người khác.”
Đầu óc Liên Thập Cửu lúc nào cũng dùng tốt, địa hình núi non liếc mắt một cái là có thể nhận ra phương hướng, cho nên Lưu Hàn tin hắn.
Một câu cung thỉnh, một câu không cần người khác.
Võ tướng không cần, lại muốn văn thần cùng đi, chuyện này không khác gì vả vào mặt hắn.
Hơn nữa người này còn là Liên Thập Cửu, mỗi lần Phong Sầm gặp đều phải đấu một trận, hắn có thể vui sao? Cho dù mặt mũi không đáng giá hai lượng bạc cũng phải nhặt về.
“Hoàng Thượng, đệ để ta đi đi, thật sự.”
Trong hoảng loạn, Phong cốc chủ hiếm khi có một lần đứng đắn.
“Sơ Nhất, ngươi để ta đi đi, coi như là ta đã chết.”
“Cái gì mà coi như huynh đã chết?”
Ninh Sơ Nhất nhướng mày: “Nơi đó địa thế hiểm yếu, ta tất nhiên không sợ huynh không trở về, nhưng một nhà già trẻ của các tướng sĩ, ta nào có thể để bọn họ chịu chết với huynh?”
Phong Sầm nóng nảy.
“Để Liên Thập Cửu đi không phải chịu chết sao? Sơ Nhị không phải vừa mới sinh hai ngày trước sao? Đệ nên để hắn bồi tức phụ ở cữ, dù sao ta không cần hắn. Lưu Hàn không chịu đi, tự ta mang người của ta đi, binh mã của triều đình ta cũng không cần, đi hay không thì đệ nói một câu dứt khoát đi?”
Binh mã của triều đình cũng không cần.
Ninh đại công tử chậm rãi quay về long ỷ, rất là tạm chấp nhận nói.
“Vậy được.”
Hắn cũng chỉ chờ câu nói này.
Người của Tự Phong cốc, đúng lúc ra ngoài học hỏi kinh nghiệm. Vốn là đám người biết võ công, tùy tiện ném một người ra giang hồ cũng đứng vững. Lại dùng để nhặt cánh hoa, nâng kiệu, xông hương cho Phong Sầm, ngẫm lại cũng cảm thấy rùng mình.
Núi Lăng Nguyên địa hình kỳ lạ, người không quen thuộc người rất khó sờ ra vào, nhưng cũng không phải nơi thập phần hung hiểm.
Tư lịch (tư cách và kinh nghiệm) Phong Sầm còn chưa đủ, rèn luyện thêm một chút cũng không tồi.
Thổ phỉ trong núi toàn là kẻ thô t ục, theo ý tưởng của Ninh Sơ Nhất, chạy một vòng trong đám tục nhân, cũng làm cho Phong Sầm lăn lộn đến mệt chết, mấy thứ phô trương như huân hương, tung hoa có thể thu liễm một chút.
Không có chủ tướng bên cạnh Phong Sầm, hắn liền như hài tử không được việc, hành động theo cảm tính chắc chắn phải chịu thiệt.
Ninh Sơ Nhất bây giờ chính là muốn để hắn ăn thiệt một lần.
Nhưng mà tất cả mọi người không nghĩ đến.
Lần ăn thiệt này của Phong Sầm, cũng là ăn, nhưng mọi người không tưởng được, triều thần nghẹn họng nhìn trân trối.
Một ngày trời trong nắng ấm, Phong cốc chủ mang theo người Tự Phong cốc mênh mông cuồn cuộn khởi hành.
Cùng ngày hành quân, dân chúng đều thấy vị tướng quân yêu khí đón hoa đào tiêu sái phi thân lên kiệu.
Không sai, tác giả cũng không có đánh sai chữ, chính là ngồi kiệu rời đi.
Nam nhi đổ máu không đổ lệ, Phong đại gia thà rằng đổ máu không đổ mồ hôi, cưỡi ngựa? Đó là chuyện người thô t ục mới làm, hắn phải ngồi cỗ kiệu.
Một chúng triều thần không khỏi rung đùi đắc ý, đối với diễn xuất của vị thiếu tướng quân cổ quái thật sự không dám khen tặng.
Phong Sầm tiến vào núi Lăng Nguyên ngày đầu tiên, hết thảy thuận lợi, địa hình đường đi tuy phức tạp, nhưng cũng có thể phác hoạ rõ ràng.
Phong Sầm tiến vào núi Lăng Nguyên ngày thứ hai, phát hiện người trong bang không phải muốn làm phản triều đình, chỉ là muốn lui về ở ẩn trong chốn võ lâm.
Tiến vào núi Lăng Nguyên ngày thứ ba, Phong thiếu tướng quân phát động tổng tiến công, quyết định vây bắt tấn công, tận lực giảm bớt nhân viên thương vong, bắt sống.
Lăng Nguyên ngày thứ tư, không có thương vong gì quá nghiêm trọng, bởi vì, chỉ có một mình Phong Đại cốc chủ, bị bắt sống.
“Tôn kính hoàng đế bệ hạ, chúng ta nguyện ý gia nhập triều đình, thề sống chết nguyện trung thành, nhưng chỉ có một điều kiện hy vọng ngài có thể đáp ứng. Đó chính là để cho rải hoa công tử cưới bang chủ Mạch Thập Thất của chúng ta.”
Phong thư ngắn gọn này, là phó bang chủ bang Quan Tài Mạch Lục viết ra, lão nhân gia năm nay đã 67 tuổi, thân thể quắc thước* như cũ, hơn nữa nện bước vững vàng, bồ câu đưa thư trở nên vô dụng, trực tiếp tự mình đưa thư vào hoàng thành.
*: Tinh nhanh, mạnh khoẻ, dồi dào sức lực, tuy đã cao tuổi.
Thái độ của bọn họ đối với Ninh Sơ Nhất cực kỳ tôn trọng, vả lại luôn cường điệu, bọn họ không có ý tạo phản, chỉ là bang chủ bọn hắn nhất kiến chung tình với Phong thiếu tướng quân, thỉnh cầu Hoàng Thượng có thể chấp thuận việc hôn nhân này.
Sắc mặt Ninh Sơ Nhất hoảng hốt, lo lắng, ngồi lệch trên long ỷ suy nghĩ hồi lâu, hỏi câu.
“Phong Sầm có cắn lưỡi tự sát hay không?”
“Không.”
“Có thắt cổ tự sát hay không?”
“Cũng không.”
“Vậy hắn bị các ngươi bắt như thế nào? Ngươi mau nói cho ta, ha ha ha ha ha ~”
Mà cùng thời gian, Phong Đại cốc chủ ngồi trên quan tài gỗ vẽ mày thong thả ung dung dò hỏi.
“Ngươi hôm đó, rốt cuộc lấy cái gì đập ta?”
Phong đại công tử lúc này, thật là xui xẻo tám kiếp, ngày thường chinh chiến sa trường, tuy rằng kinh nghiệm không đủ, nhưng chưa bao giờ bị đối phương bắt được. Cho dù có bị bắt, cũng không nên bị bắt mà không có sức đánh trả như vậy.
Hắn dĩ nhiên cảm thấy mình không còn mặt mũi, dĩ nhiên cũng có thể tưởng tượng được đám tôn tử trong kinh thành xem náo nhiệt vui vẻ biết bao nhiêu.
Vì thế, hắn bình thường trở lại, sau đó nhìn thấy Mạch Thập Thất chậm rãi nâng hủ tro cốt trên tay thì hoàn toàn bạo nộ.
“Lão tử nói cho ngươi biết, nếu về sau người khác hỏi ngươi lấy cái gì đập ta, nhất định phải nói thiên mã lưu tinh chùy, hoặc là tinh nguyệt kiều bản phủ, mấy loại vũ khí nổi tiếng hàng đầu trên giang hồ có biết không?”
Cũng không phải Phong Đại cốc chủ cảm thấy hủ tro cốt, mấu chốt nhất chính là, đa số đám người kì quái ở Quan Tài bang đều dùng hủ tro cốt làm bồn tiểu.
Mạch bang chủ nghe xong thành thành thật thật gật đầu.
“Ngươi sợ mất mặt, ta hiểu được.”
Thật ra cái này của nàng cũng không phải dùng để đi tiểu.
Quan Tài bang tuy rằng không quá chú ý đến quy củ lễ nghi, hàng năm ngủ ở trong quan tài, nhưng cũng chỉ có hài đồng nhỏ tuổi lúc ngủ lười đi ra ngoài mới dùng cái này để tè.
Nàng bây giờ nghĩ đến cũng có chút hối hận.
Nàng biết chữ không nhiều lắm, duy nhất nhớ rõ chuyện xưa đó là Phan An bị ném hoa quả đầy xe. Khi đó, nàng thả người bay tới chỗ Phong Phong, trong mắt nàng dáng vẻ đó là dung mạo Phan An tiêu chuẩn, vì trong lòng kích động, cho nên tiện tay ném hủ tro cốt qua.
Thừa nhận, vật này là có chút nặng.
Thừa nhận, vừa gặp được nam tử mình ái mộ liền đập hắn hôn mê là có chút không đủ thể diện.
Cho nên Mạch Thập Thất rất ngoan ngoãn dùng dây thừng trói hắn cho vào trong quan tài, để tránh đối phương làm ra việc ngu ngốc gì.
Quan Tài bang Lăng Nguyên sơn, sở dĩ gọi cái tên cổ quái hiếm lạ như vậy, bởi vì tiền bang chủ vô cùng thích xem một quyển thoại bản gọi là “Thần Điêu Hiệp Lữ”, trên có phái Cổ Mộ, dưới có Quan Tài bang, tuy nói có chút gò ép, nhưng trong bang mỗi người đều có một cái quan tài riêng, cũng coi như coi như là học tập tiền bối.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao ngày thứ hai Phong Sầm phái binh bao vây, phát hiện trên núi không có một bóng người.
Mọi người đều ngủ trong quan tài, chỉ có Mạch Thập Thất dậy sớm một chút, trong lúc còn buồn ngủ liền nhìn thấy gương mặt tuấn dật thanh tú của Phong Sầm.
“Ta thích lông mày của ngươi.”
Đây là câu nói đầu tiên nàng nói với hắn.
Phong Sầm chỉ xem như tiểu cô nương ở nhà bên đâu đó xuất hiện, không khỏi thả người lướt qua.
“Nơi này sắp đánh trận, nhà ngươi ở chỗ nào, ta phái người đưa ngươi về.”
“Ta năm nay tên Mạch Thập Thất.”
Tiểu cô nương ôm ngực, một đôi mắt to sáng như thấy sao trời.
Tướng quân trước mặt này, thật sự rất soái.
“Năm nay tên Mạch Thập Thất?”
Phong Sầm cảm thấy buồn cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng.
“Vậy sang năm ngươi tên gì?”
“Sang năm tên Mạch Thập Bát.”
“Năm sau nữa chẳng lẽ không phải gọi là Mạch Thập Cửu sao?”
Hắn không thích cái tên Thập Cửu này, không! Phải nói đặc biệt chán ghét.
Tiểu cô nương gật đầu, đôi tay nhỏ bé bởi vì hắn tới gần mà căng thẳng, tay chân luống cuống, nàng cứ nhìn như vậy, vẫn nhìn, sau đó khống chế không nổi từ trong quan tài vơ được một hủ tro cốt, đánh mạnh lên đầu Phong Sầm.
“Tướng quân, bộ dạng của ngươi thật là đẹp mắt.”
Phan An lên phố, cô nương thích hắn đều làm như vậy? Từ khi ra đời, Mạch Thập Thất chưa từng rời khỏi Lăng Nguyên sơn, không biết phương thức biểu đạt như vậy có đúng hay không.
Nhưng tướng quân hiển nhiên không thể trả lời nàng: Con mẹ nó phương pháp này của ngươi sẽ đập chết người đó.
Bởi vì tướng quân dĩ nhiên đã hôn mê.
Đối với chuyện này, Phong Đại cốc chủ thật sự rất bực bội, có điều bực bội nhất chính là, đám người trong cốc của mình chỉ lo góp vui, hoàn toàn không có ý nghĩ tìm cách cứu viện. Quan Tài bang ở trong núi Lăng Nguyên quả thật rất tà môn, làm cơ quan ngầm không phải tinh xảo bình thường. Đợi cho thủ hạ của hắn xem hết náo nhiệt, hắn cũng bị Mạch Thập Thất dùng dây thừng kéo vào trong quan tài rồi.
“Phong Phong, ta gả cho ngươi được không?”
Ba ngày, Mạch Thập Thất lặp lại những lời này nhiều nhất.
Phong Sầm cầm cái gương nhỏ tiếp tục vẽ mày.
“Gả muội ngươi, lão tử có cô nương mình thích rồi.”
“Vậy nàng thích ngươi không?”
Phong cốc chủ tiếp tục vẽ mày.
“Nàng không thích ngươi, ngươi còn cố chết thích nàng đúng không?”
“...”
“Đúng không?”
“...”
“Đúng không?”
“Đúng!!”
Phong đại cốc chủ rốt cục không thể nhịn được nữa, vỗ án mà đứng, hết sức xấu xa rống.
“Sao ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?”
Một tay Mạch Thập Thất chống cằm, thâm tình chân thành nói.
“Phong Phong, ngươi thật thâm tình ~”
Không ai biết, bị ‘vây’ ở núi Lăng Nguyên mấy ngày nay, Phong Sầm làm sao sống được, cũng không người nào biết, cô nương nói nhiều thậm chí nói mấy lời nhảm đến tột cùng, làm cách nào đi theo Phong Sầm trở về thượng kinh.
Tóm lại, đám người Tự Phong cốc sau khi cứu Phong Sầm ra, bên cạnh hắn liền có thêm một cái đuôi nhỏ.
Nàng tên Mạch Thập Thất.
Gương mặt búng ra sữa lớn bằng bàn tay, không tính là cao gầy. Năm nay mười bảy tuổi, đợi đến ngày mai, nàng đã tên Mạch Thập Bát.
Nhưng cô nương cổ quái này, vì Phong Sầm mà rời khỏi núi Lăng Nguyên đã ở suốt mười bảy năm. Rất nhiều người đều cảm thấy, tiểu cô nương là người rất tốt, trong khi nói cười mi mục như họa, nụ cười luôn ngọt ngào.
Nhưng nếu nói thực sự thích Phong Sầm đến mức không phải hắn không gả, bọn họ cũng không tin.
Mười bảy tuổi, có thể hiểu được cái gì.
Người khác thật không ngờ chính là, Mạch Thập Thất thật sự ở bên cạnh Phong Sầm suốt mười năm bất ly bất khí (không rời).
Năm ấy Phong Sầm gặp gỡ Mạch Thập Thất, vừa hai mươi bảy tuổi.
Hai người hơn kém mười tuổi, Mạch Thập Thất cũng ngây ngốc đợi hắn mười năm.
Phong Sầm nói: “Năm nay ngươi đã hai mươi bảy tuổi rồi, nếu không tìm nam nhân gả thì sẽ muộn mất.”
Tiểu cô nương ngẩng mặt lên nhìn hắn, nụ cười ngọt ngào như trước.
“Ta gả, chàng thú ta không?”
Phong Sầm không nói gì, chỉ thản nhiên cầm lấy bút tiếp tục vẽ lông mày của hắn. Cũng không biết là quá mức không bỏ xuống được, hay là đã thành thói quen.
Mạch Nhị Thập Thất cười cười, đáy mắt thậm chí không có một chút cô đơn nào, trộm kéo góc áo của hắn, thấy hắn không hất ra, vẻ mặt thỏa mãn giống như hài tử có kẹo.
Nàng nói: “Chàng không thú, ta đây lại đợi thêm vậy. Chờ Mạch Nhị Thập Thất biến thành Mạch Tam Thập Thất, nếu chàng không thú ta, ta lại đợi tiếp mười năm. Phong Phong, chàng đoán ta có thể chờ đến ngày chàng thú ta hay không?”
Ngày đó hoa đào vừa vặn nở, chờ đợi cùng lưu luyến si mê trong mắt nữ nhân như dao găm khắc sâu vào trong lòng Phong Sầm.
Hắn nhìn nàng trong chốc lát, kinh ngạc phát hiện trái tim mình bởi vì nụ cười này mà nhảy lên có chút dồn dập.
Hắn cảm giác mình nhất định là uống lộn thuốc rồi, khó chịu vươn ngón tay muốn hất cái tay đang kéo ống tay áo hắn của nàng.
Nhưng mà, hất xuống, nàng lại túm lên.
Nàng lấy mắt trừng hắn, đại nam nhân ba mươi bảy tuổi lại có thể đỏ mặt, sau đó trong tươi cười ẩn ý của Mạch Thập Thất chật vật chạy trối chết.
Chuyện sau đó, ai cũng không biết kết quả như thế nào, đến tột cùng Mạch Nhị Thập Thất có từ ba mươi bảy tuổi đến khi bốn mươi bảy tuổi hay không, cũng là không thể biết được.
Chúng ta chỉ là biết, khiến nam nhân khó tính dễ dàng xấu hổ, đột nhiên gặp được cô nương giống như ánh mặt trời như vậy thì năm tháng của hắn nhất định không sống trong cô đơn.
Bất luận như thế nào, chúng ta đều hi vọng Phong Phong có thể hạnh phúc, có thể như Liên Thập Cửu, tìm được ‘Ninh Sơ Nhị’ thuộc về bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...