Thị Lang Đại Nhân Đừng Chạy


Chỉ số thông minh của Lưu Lăng rõ như ban ngày, đối với loại loại lý do lời ít ý nhiều này, năng lực tiếp thu vẫn rất mạnh.
Huống hồ lời một bà điên nói, sức thuyết phục cũng xác thật không cao.
Mở miệng đi một bước dò xét này khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Ngươi đã muốn dùng người ta, lại không tin người ta.
Nào có chủ tử khó hầu hạ như vậy.
Lưu Lăng không muốn để cho bọn họ cảm thấy mình khó hầu hạ, chủ yếu hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào Liên gia, bởi vì họ vẫn luôn bảo trì trung lập, không tham gia vây cánh.
Đúng lúc đang định mở miệng, không sớm cũng không muộn vang lên tiếng bước chân Trình Nguyên vội vàng đi đến.
“Hoàng huynh không được!”
Một tiếng gọi vội vàng giống như tiếng gọi khẩn thiết trên pháp trường ‘không được chém đầu’.
Cũng may Lưu Lăng bây giờ cần câu nói này.
Vừa rồi nàng ta vẫn luôn trốn ở sau điện, ở bên trong nghe rõ ràng đoạn đối thoại.
Thật ra nàng cũng không tin lời bà điên kia nói, chỉ là nếu Liên gia thật sự có liên quan gì đến chuyện tạo phản, nàng ta đương nhiên sớm rút tay.

Để tránh lại giống chuyện của Viên Thiệu Kiệt năm đó, bị bãi chức, bị tịch thu gia sản, vậy thì mất nhiều hơn được.
Lưu Lăng cho dù là kẻ vô dụng, nhưng cũng là chủ của một quốc gia, có quyền sinh sát, ôm cây đại thụ này tóm lại cũng không tồi.
Trình Nguyên nhớ lại ngày ấy bị ‘Ninh Sơ Nhất’ quăng cho bàn tay, không biết Thư thái phi từ cái lỗ chó nào trộm ra ngoài, trên đầu có cành cây khô túm lấy ống tay áo nàng ta nói.
“Người này ta biết, là phu nhân Nhạc hầu gia.

Toàn bộ Đại Yển cũng khó gặp được mỹ nhân trong sáng như vậy, nhưng sao lại mặc nam trang? Tại sao nàng lại mặc nam trang Ngươi đi theo nói với nàng, mặc sai quần áo rồi.”
Nàng ta cũng chỉ cho rằng bà ta ăn nói khùng điên, trực tiếp sai người đuổi bà đi.
Sau đó nghĩ lại, lo lắng chuyện đó là sự thật.
Bởi vì theo nghĩa khác, lời kẻ điên nói, thường đáng tin hơn so với người bình thường.
Hôm nay nàng ta cố ý mang theo Thư thái phi đến đây, để bà đứng từ đằng sau điện nhìn, chính là vì muốn biết thật hư đến cùng.
Sau khi vén rèm lên, Trình Nguyên chỉ vào Ninh Sơ Nhất hỏi Thư thái phi: Ngài có biết người đó là ai không?
Lần trước có thể nhận ra, lần này chắc hẳn cũng có thể nhận ra.
Bà ấy thế nhưng cũng cẩn thận, sau khi nhìn một lúc lâu cau mày nói: “Không phải cha ngươi sao?”
Sau đó gặm ngón tay như không có chuyện gì xảy ra, trong miệng còn lẩm bẩm mơ hồ.
“Nói đến cha ngươi năm đó, cũng là một tiểu ca oai hùng thần võ, đáng tiếc là kẻ đầu gỗ......!Ra trận giết địch xem như hảo thủ? Bất qua, là người thì đều sống không lâu,...!Sống không lâu.”

Trình Nguyên bị chọc tức dậm chân, nhưng thấy thần trí Thư thái phi hình như có chút thanh tỉnh, không khỏi dò hỏi.
“Vậy Lộc Xương hầu đâu? Có lời đồn hắn có một đôi nhi nữ còn sống, ngài lần trước không phải còn nói Ninh Sơ Nhất lớn lên trông rất giống phu nhân hầu gia sao? Ngài nhìn kỹ xem người đó có phải thế không?”
“Đúng vậy!”
Thư thái phi chém đinh chặt sắt trừng lớn tròng mắt, ánh mắt từ lơ đãng thành chăm chú, hành động như vậy thật ra có vài phần bình thường.
Trình Nguyên vui sướng, càng tiến lên vài bước đến gần sát bà, nhưng lại bị bà tát một cái thật mạnh vào mặt.
“Ta mẹ nó còn cảm thấy ngươi lớn lên cực kỳ giống tiện nhân Trần Nghiêu kia.

Thật ra ngươi chính là nàng ta đúng không? Lần này ngươi lại dùng biện pháp để hại ta? Ta thấy ngươi còn chưa từ bỏ ý định? Đây là muốn bức ta đến đường cùng phải không? Ta nén giận mấy ngày lại sống tốt, hiện tại ta sợ cái gì?”
Lúc sau lại ôm đầu lắc dữ dội.
“Không đúng, ngươi không phải Trần Nghiêu, bởi vì tiện nhân họ Trần sẽ không dùng hương liêu như vậy, phẩm vị của bà ta so với ngươi cao hơn nhiều.

Ngươi mau nói cho ta biết, bà ta ở chỗ nào? Bà ta có phải muốn giết ta hay không? Đến cháo có thuốc diệt chuột bà ta cũng dám nuốt, còn dám vu oan lên người nhi tử vừa mới 6 tuổi của ta.

Ngươi nói xem hai chúng ta ai là kẻ điên? Ha ha...!Ngươi nói xem hai chúng ta ai là kẻ điên! Ngươi nói đi ~~~~!!!!”
Lý trí Thư thái phi nháy mắt sụp đổ.
Tuy Trình Nguyên bị sự tức giận của bà dọa cũng sợ đến mức liên tục lui về phía sau, nếu không phải chạy nhanh, thị vệ đến kịp thời, suýt nữa đã bị bà điên này đánh chết.
Cho nên nói tin đồn vô căn cứ, quả nhiên không thể tin được, nhất là những người đầu óc quá ngu ngốc.
Trình Nguyên sau khi chạy ra khỏi đại điện, không thiếu được muốn ở đây giả vờ làm người tốt để bán ban ơn lấy lòng.
Qua lần này, trong lòng càng thêm lo lắng, sợ Liên Thập Cửu dùng nhược điểm Viên Thiệu Kiệt để huỷ hôn sự, càng thêm ra sức khóc.
Trong đại điện trống trải, chỉ nghe thấy tiếng nàng ta than thở khóc lóc nghẹn ngào.
“Hoàng huynh khai ân, chuyện lần trước tuy là Ninh đại nhân ra tay đả thương người trước, nhưng cũng do Nguyên nhi nói lời quá đáng.

Ninh đại nhân cùng Ninh Sơ Nhị cùng một mẹ đẻ ra, cốt nhục chí thân, chợt nghe được tin tức như vậy tất nhiên không tiếp nhận được.

Ca ca bênh vực muội muội, từ xưa đến nay đều là nhân chi thường tình.

Hiện giờ Nguyên nhi sắp thành thân với Thập Cửu, hơn nữa người biết chuyện này cũng không nhiều, thật sự không cần làm to chuyện, Nguyên nhi càng không muốn Thập Cửu mang danh bạc tình, cầu ngài khai ân, bỏ qua việc này.”
Đường đường một huyện chúa, bị quan lại cấp dưới tát trước mặt mọi người, dưới cơn tức giận bắt người đến phủ tướng quân, tuyên bố nhất định sẽ nghiền xương thành tro để biết sự lợi hại của nàng ta, hiện giờ lại có thể quay lưng cầu tình.

‘Bao dung hiền hậu’ cỡ nào?
‘Hào phóng nhân từ’ cỡ nào?
Không có lớp da mặt dày như tường thành, cùng tố chất tâm lý kiên cố ngoan cường, ai dám nói rằng có thể làm điều đó?
Ninh đại công tử nhàm chán quỳ trên mặt đất, nghe xong lời này bớt thời giờ quay đầu lại, cà lơ phất phơ cười với Trình Nguyên một chút.
Mỹ nhân, tính tình không biết xấu hổ của ngươi là mang ra từ từ trong bụng mẹ sao? Hôm nào dạy ta một chút.
Đôi môi im lặng, Trình Nguyên nghẹn ngào suýt nữa ngất đi.
Lại nói Lưu Lăng, vốn dĩ cũng không để ý sống chết của một linh đài lang nho nhỏ, trong lòng lại biết rõ một màn khóc nháo này của Trình Nguyên là muốn có thanh danh tốt trước mặt người Liên gia, đương nhiên không có đạo lý không đáp ứng.
Trên mặt làm bộ làm tịch, đôi mắt nhỏ híp lại như đang suy nghĩ.
Không đồng ý.
Trình Nguyên tiếp tục cực lực tranh thủ.
Kẻ xướng người hoạ, tiết mục diễn ra rất viên mãn.
Cho đến khi kết thúc, hoàng đế bệ hạ đánh cái ngáp nói.
“Nếu Nguyên nhi kiên trì như vậy, nếu trẫm không làm theo ý nàng, có vẻ không hào phóng.”
Xem như bán ân tình cho Liên gia một.
Liên các lão ở một bên yên lặng nghe, chỉ tiếp tục giả ngu giả ngơ, ngược lại là Liên Tiểu Gia vẫn luôn ngậm miệng không nói, vào lúc này cung kính khom người.
“Huyện chúa nhân từ, Thánh Thượng nhân hậu, nhưng vi thần cho rằng, nếú Ninh Sơ Nhất bình an không có việc gì như vậy mà trở về Khâm Thiên Giám, thật sự tổn hại đến mặt mũi hoàng gia.”
“Ồ?”
Lưu Lăng nhướng mày.
Liên gia cùng Ninh gia ở trong triều cũng không ích lợi qua lại gì, sau khi thành thân cũng chỉ có quan hệ thông gia bình thường.

Nhưng Liên Thập Cửu che chở Ninh gia là sự thật.

Cái thang thả ra, không có đạo lý không đi xuống.
“Theo ý Liên ái khanh, vậy nên làm thế nào?”
Liên Thập Cửu nhìn Ninh đại công tử quỳ trên mặt đất.
“Theo vi thần thấy, Ninh Sơ Nhất không màng uy nghiêm hoàng gia, nên bãi chức quan, tự hành hồi hương!!!”

*
Ninh Sơ Nhất đi theo công công truyền chỉ trở về Ninh gia, lúc vào cửa, trên người đã không còn mặc quan phục, chỉ mặc một thân bố y mộc mạc cùng Ninh Sơ Nhị quỳ trên đất tiếp chỉ.
Cây mận trong sân đã ra cành mới, mọc ra trên những cành cây to thô, nhưng vào đầu xuân lại không có dấu hiệu tươi tốt.
Thẳng đến khi vị công công kia đã đi xa, hắn không thấy Ninh Sơ Nhị có ý muốn đứng dậy.
Hắn ngồi bên cạnh nàng, vỗ nhẹ bả vai nàng.
Hắn xin lỗi người muội muội này.
Nữ tử cả đời chỉ cầu một mối nhân duyên tốt, nhưng bởi vì hắn, mà sinh ra đủ chuyện bất đắc dĩ.
“Ý của Thập Cửu....Muội nên hiểu rõ, hắn làm như vậy, cũng vì muốn bảo đảm an toàn của muội.”
Hiện giờ kinh thành là nơi không an toàn nhất, triều chính rung chuyển, tiền đồ chưa biết.
Hắn lựa chọn như vậy, không thể nghi ngờ là muốn nàng bình an.
Ninh Sơ Nhị không lên tiếng, cho đến ba ngày sau, người một nhà thu dọn đồ đạc đứng trước cửa thành, cũng vẫn không nói lời nào.
*
Lúc xe ngựa đến cổng thành, nàng thấy xe ngựa Liên phủ, Liên Thập Cửu đỡ Trình Nguyên từ trên xe xuống, cười nhìn nàng nói.
“Đi đường cẩn thận, tính tình lỗ m4ng cũng nên thu liễm lại chút.”
Nàng im lặng nhìn hắn xuất thần, thật lâu sau mới hỏi một câu.
“Vì sao?”
Đây là câu đầu tiên nàng nói trong mấy ngày qua, thần sắc đạm nhiên, chỉ dùng đôi mắt hạnh ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn.
Vì sao không để nàng ở lại?
Vì sao không cho nàng cùng gánh vác với hắn?
Liên gia sau này sẽ có biến động lớn sao?
Hắn sẽ ổn chứ?
Nếu không phải bất đắc dĩ, nàng không tin Liên Thập Cửu sẽ để nàng đi.
Nàng biết rất rõ, trừ phi người nam nhân này không tự tin mình có thể bảo vệ nàng, bằng không tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi tầm mắt của mình.
Nước mắt trong mắt, chỉ vì câu nói kia mà trở nên mơ hồ.
Liên Thập Cửu đau lòng đến mức co rút lại, nhưng lần đầu tiên không tiến lên lau đi nước mắt của nàng, mà một tay ôm Trình Nguyên, vô cùng ngả ngớn nói.
“Sơ Nhị, nàng chắc sẽ không muốn tận mắt nhìn thấy ta cưới người khác.

Nàng biết ta là người trọng tình nghĩa, không thể nhìn nữ nhân khóc.”
Ninh Sơ Nhị liền cười, tiếng cười rất lớn, cười đến mức toàn bộ gương mặt đẫm lệ.
Nàng không biết hình dung cảm giác giờ khắc này như thế nào, chỉ nhìn bàn tay ở trên vai Trình Nguyên, nhấp môi mỉm cười.
“Được.”
Nàng nói như vậy, đi đến gần hắn, hai tay ôm cổ hắn, lần đầu tiên ở trước mặt mọi người hôn lên môi hắn.
Nàng nghe thấy Trình Nguyên kinh hô, nghe thấy tiếng ồn ào nghị luận quanh mình, nhưng bướng bỉnh không chịu buông tay.

Nàng tham luyến độ ấm trên đôi môi kia, tham luyến sự ôn nhu của người nam nhân này.

Nước mắt mặn chát hòa giữa bờ môi, khô khốc, mang theo quyến luyến vô hạn.
Liên Thập Cửu ngơ ngẩn, thậm chí quên mất đáp lại, quên mất ôm lại.

Bởi vì hắn biết, nếu hắn thật sự làm như vậy, hắn sẽ khống chế không được mà muốn giữ nàng ở bên cạnh.
Môi dưới chợt truyền đến đau đớn, nàng không thể nói lời chất vấn.

Hắn bị đau, sau đó liếm vết máu bên khóe miệng đẩy ra nàng.
“Nàng cần phải đi.”
Rời khỏi nơi thị phi.
Sau đó,
Chờ ta đến đón nàng.
Nàng mỉm cười với hắn, cười đau xót như vậy, cuối cùng xoay người không thèm quay đầu lên xe ngựa.
Xa phu quất roi, xe ngựa lao đi, nàng quyết tiệt xoay người rời đi.
Trình Nguyên đứng bên cạnh Liên Thập Cửu, ân cần cầm lấy khăn tay muốn lau khóe miệng cho hắn, bị Liên Thập Cửu lười biếng nghiêng đầu tránh đi.
“Vở diễn này mới bắt đầu, huyện chúa không cần vội vã chu toàn như vậy.”
Đám tai mắt trên tường thành đã rút đi, hắn cũng không hứng thú bồi nàng ta diễn vở tình chàng ý thiếp.
Trình Nguyên hơi giật mình.
“Liên đại nhân đây là có ý gì? Bổn cung cùng ngươi...”
“Huyện chúa cùng ta, vốn dĩ chỉ là quan hệ lợi ích thuần không phải sao?.

Bạc Liên gia có rất nhiều, cho dù là nuôi chó hay nuôi nữ nhân, đều được....Thành thành thật thật mà sống, ta sẽ tận lực không để ngươi đói bụng.”
Gương mặt Trình Nguyên bị chọc tức đến đỏ bừng, muốn mở miệng làm hòa, nhưng lại không nói được câu nào.
Nam nhân trước mặt vẫn cười ôn nhuận như vậy, nhưng đáy mắt lại không có nửa phần ý cười, ánh mắt chán ghét rõ ràng thật sự khiến nàng ta sợ hãi.
Quyền thần chi tử, nhiều thế hệ công huân.
Liên Thập Cửu không phải Bồ Tát, sẽ không thương hại chúng sinh, càng sẽ không thương tiếc nàng ta.
Dưới ánh nắng mùa xuân, nam tử như cũ đứng ở cổng thành nhìn bóng dáng xe ngựa đã biến mất từ lâu, đáy mắt hiện ra sự quyến luyến không che giấu chút nào.
Sơ Nhị, chờ một chút đi.
Hắn không tiếng động thở dài.
Trận đánh ác liệt dưới con mắt hoàng thất, còn chưa hết đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui